Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 611
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:20
Lượt xem: 5
Anh ta cảm thấy ở lại đầu bếp doanh rất tốt, cũng có thể trở thành một người hữu ích.
Nếu anh ta rời khỏi quân doanh, dựa theo hoàn cảnh của mình mà xem, chỉ băng ở lại đầu bếp doanh sống tốt hơn.
Nghe anh ta nói vậy, mọi người đều bật cười, cũng thật tâm vui vẻ cho suy nghĩ của Hà Kính.
"Vậy chúng tôi chờ nhé. Đợi anh thăng chức rồi nhất định phải mời chúng tôi quay lại uống một ly đấy."
Hà Kính câm ly rượu lên, cung kính nói: "Chắc chắn rồi."
Sau khi mọi người cụng ly và uống một hơi cạn sạch, Hà Kính nhìn Giang Đình và Hạ Vân Sâm rồi nói: "Tôi còn có một chuyện muốn bàn với mọi người."
Giang Đình nói: “Anh nói đi. Hạ Vân Sâm cũng gật đầu.
Hà Kính cân nhắc: "Bây giờ trong quân doanh có thêm rất nhiều thương binh, đầu bếp doanh và các trại hậu cần khác không cần nhiều người như vậy. Hơn nữa, vẫn còn một số thương binh không thích hợp làm việc nhưng nếu cho bọn họ về quê thì... Có người thân nhân đều đã mất hết rồi, không ai chăm sóc bọn họ, còn có người thì khi hồi hương sẽ bị người thân, hàng xóm ức hiếp, tiên lương hưu do triêu đình cấp có thể không đến được với họ '.
Mọi người có mặt đều nghe vậy, không khỏi suy ngẫm.
Những gì Hà Kính nói thực sự là vấn đề.
Giang Đình suy nghĩ một chút rồi nói: "Khi anh nói đến thương binh, tôi cũng nghĩ đến một nhóm người."
Mọi người đều nhìn cô.
Giang Đình im lặng một lúc rồi nói: "Những người phụ nữ có chồng c.h.ế.t trong trận chiến."
Mặc dù phụ nữ ở triều đại này được phép tái giá nhưng do quan niệm thế tục nên chỉ có một số ít phụ nữ tái hôn, phần lớn ở nhà chồng, phụng sự cha mẹ chồng, nuôi dạy con cái và sống như vậy cả đời.
Tuy nhiên, do chiến tranh, có rất nhiều gia đình phải di dời và nhiêu phụ nữ đã mất đi người thân trong những năm gần đây.
Có thể tưởng tượng được cuộc sống của một góa phụ ở thời đại này khó khăn đến mức nào.
Vì vậy, khi Hà Kính đề xuất xử lý tử tế thương binh, Giang Đình cũng nghĩ đến việc làm thế nào để giải quyết vấn đề cho những người phụ nữ mất chồng vì chiến tranh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ca hát và nhảy múa không được coi là thời đại thịnh vượng, chỉ khi có nhiều người được ăn no mặc ấm mới có thể coi là thịnh thế thái bình.
Khổng Tiêu nghe vậy cảm động nói: "Không chỉ ở Đại Dĩnh chúng ta, mà Bắc Nhung cũng có rất nhiều phụ nữ mất chồng."
Nói chi đâu xa xôi, chỉ riêng trận chiến biên thành năm ngoài đã có hàng vạn người c.h.ế.t rồi.
Mọi người đều im lặng, bâu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.
Giang Đình nói: "Mọi người có ý kiến gì không?”
Một lúc sau, Lý Trạch do dự nói: "Vậy... Tìm một người đàn ông cho bọn họ tái giá?" Anh ta sờ đầu nói: "Nhưng... Có nhiều góa phụ c.h.ế.t chồng như vậy sao?”
Tạ Ninh nói: "Tôi cảm thấy, không bằng ghép đôi thương binh với họ được không?”
Thương binh khó kiếm vợ, góa phụ khó lấy chồng, thế không phải vừa đẹp ài
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-611.html.]
Nhưng Giang Đình lại lắc đầu nói: "Không được, cái này không tốt."
Tạ Ninh nghi hoặc nói: "Hở, sao lại không tốt?"
Giang Đình giải thích: "Khi kết hôn, chủ yếu phải xem cả hai bên có thích nhau hay không chứ không phải chỉ vì người khác thấy phù hợp mà ghép họ lại với nhau”.
Mọi người có mặt đều gật đầu hiểu ý.
"Vậy làm sao giờ?"
Giang Đình suy nghĩ một lúc rôi quay sang hỏi Hạ Vân Sâm: "Những sính lễ mà anh tặng cho em ấy, thật sự em muốn xài sao cũng được ư?"
Hạ Vân Sâm gật đầu nói: "Ừ, tùy em, đều là tiên của em mà, sao lại hỏi như vậy?
Giang Đình cười nói: "Thế được rồi, em muốn dùng số tiền này để xây một viện an dưỡng lớn."
"Viện an dưỡng?”
"Đúng vậy, chúng ta có thể xây dựng một ký túc xá ở một nơi tương tự như y quán hay học đường, triều đình và Hạ gia hằng năm sẽ trả lương hưu cho thương binh. Thương binh chỉ cân đóng một số lương hưu nhất định để ở trong viện an dưỡng.
Với số tiền thu được, chúng ta có thể thuê những người phụ nữ có chồng đã tử trận để chăm sóc bọn họ, giúp nấu ăn, giặt giữ, dọn dẹp, v. v.
Như vậy các thương binh vừa có nơi nghỉ ngơi và có người chăm sóc, còn các góa phụ cũng sẽ có nguồn thu nhập để nuôi sống bản thân. Nếu đôi bên thấy hợp mắt nhau muốn kết thân thì càng tốt nữa. Có điều viện an dưỡng phải cử người quản lý nghiêm ngặt chặt chẽ, không thể xảy ra tình trạng như tham nhũng hoặc bắt nạt người khác." Giang Đình nhìn họ và mỉm cười: "Sao hả? Mọi người nghe hiểu ý tôi muốn nói không?”
Đám người Tạ Ninh tỉnh táo trở lại: "Tuyệt cú mèo! Đây thật sự là một ý kiến hay đó."
Chu Đông cười nói: "Tôi nghĩ không chỉ góa phụ mới có thể vào làm việc, mà cả những người ăn xin trên đường cũng vậy, chỉ là trẻ em không có tiền lương, viện an dưỡng có thể nuôi chúng. Nhưng chúng cần phải làm việc, tương lai lớn lên cũng có thể tự nuôi sống bản thân, nếu như có thương binh nào vừa ý đứa nhỏ còn có thể nhận nó làm con nuôi cho mình dưỡng lão cũng được mà ha."
Tiêu Thừa hét lên: 'Đù má, người anh em à, nay ai nhập anh mà nói đúng quá vậy hả? Sao trước đây tôi không phát hiện ra đầu óc anh tốt thế nhờ?”
Chu Đông đ.ấ.m vào vai anh ta một cái: Đậu xanh rau má anhl" Hạ Vân Sâm trịnh trọng nói: "Ý kiến hay đấy. Hạ gia vẫn còn một mảnh đất trống ở biên thành, có thể xây dựng viện an dưỡng ở đó."
Y nhìn Tiêu Thừa nói: "Hiện tại không có chiến tranh, cho nên anh rảnh rỗi lắm nhỉ, chuyện này ta giao cho anh làm nhé?”
Bàn tay câm xiên thịt của Tiêu Thừa cứng đờ: "À... Vâng, thưa vương gia."
Chu Đông nhìn anh ta cười đê tiện: "Người anh em à, cố lên ha. Hí hít"
Tiêu Thừa nghĩ đến những ngày tiêu d.a.o khoái hoạt của mình đã một đi không trở lại, anh ta sầu muốn chết, chỉ biết bi phẫn ngoạm một miếng thịt lớn cho đỡ buồn.
Giang Đình câm ly rượu lên, mạnh dạn nói: "Nào, chúng ta uống thêm một ly nữa. Cầu mong Hạ gia quân, biên thành, tất cả chúng ta và thiên hạ sẽ tốt đẹp hơn! Mọi người lần lượt nâng ly lên, hơn chục ly va vào nhau phát ra âm thanh chói tai.
“Cạn
Giang Đình, Hạ Vân Sâm và những người khác ở lại Hạ gia quân trong ba ngày. Trong ba ngày này, họ giống như đoạn thời gian sinh hoạt trong quân doanh: Xử lý công vụ, kiểm tra tướng sĩ thao luyện, kiểm tra tình hình canh tác của đồn điền vụ mùa xuân.
Về phần Tiêu Thừa thì cũng bắt đầu bận rộn với công việc của viện an dưỡng.
Anh ta chia thương binh thành nhiều nhóm, những người chịu ở lại quân doanh có thể tiếp tục làm việc ở đầu bếp doanh hoặc hậu cần doanh, hàng tháng sẽ nhận quân lương, làm việc đến khi 30 tuổi thì sẽ có được một khoản tiên lương hưu trí xuất ngũ.
Những thương binh khác có thể lựa chọn vê nhà hoặc đến viện an dưỡng, nếu vào viện an dưỡng sẽ phải trả một khoản tiền ăn ở hàng tháng nhất định, số tiên này sẽ được trừ vào lương hưu. Lương hưu nhận được cuối cùng sẽ không nhiều, nhưng ít nhất bản thân họ có thể có cơm ăn, áo mặc và không phải lo bị bắt nạt.