Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 610

Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:18
Lượt xem: 9

Các tướng sĩ thấy vậy, dường như nhìn được cảnh tượng tham quân Giang Đình từng chơi đùa, từng huấn luyện, từng lên chiến trường cùng với họ. Hôm nay cô đã trở thành nữ đế, song vẫn khiến người khác cảm giác không hề thay đổi. Mọi người sôi nổi trâm tĩnh lại, sau khi bưng bát trà lên chạm cốc thì bắt đầu thỏa thích ăn uống.

Hạ Vân Sâm thấp giọng nói: "May mắn có em."

Mỗi lần gặp cảnh vui đùa cùng tướng sĩ như này, y đều không biết nên nói gì.

Bảo y dẫn binh đánh trận thì không sao, nhưng còn mấy chuyện như vun đắp mối quan hệ với các tướng sĩ, thật sự rất hao tổn tâm trí. Y không giỏi giao tiếp cho lắm. Mà Giang Đình rõ ràng là người dễ gần hơn y rất nhiều. Giang Đình khẽ nói: "Từ nay vê sau anh có thể yên tâm làm người câm rồi chứ gì?"

Lúc này, đám người Lý Trạch, Khổng Tiêu từ xa nghênh đón: “Sư phụ! Vương gia! Bên này nè!”

Trong khu vực dành riêng cho các võ tướng, các tướng lính khác cũng đang bận rộn nướng thịt, chỉ còn bọn Khổng Tiêu là còn đang đợi.

Giang Đình và Hạ Vân Sâm bước tới, liếc nhìn những người có mặt. Nhìn những khuôn mặt đã lâu không gặp nhưng vẫn rất quen thuộc, Giang Đình vui vẻ nói:

"Hà Kính, anh Đông, anh Tiêu, các anh đều đến cả rồi à!"

Những người có mặt đang định hành lễ thì Giang Đình lại nhẹ nhàng giơ tay lên nói: "Ài ài, miễn đi! Hôm nay chúng ta không cần nói mấy chuyện kia, đều là anh em một nhà cả mà." Trong lòng cô, hai chữ “anh em” chính là một tình cảm chân thành không phân biệt nam nữ, đều là thân phận được ghi nhận ¡in dấu trong trái tim cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những người có mặt ở đây đều là người đã đồng hành cùng cô đi đến ngày hôm nay, thế nên cô càng muốn dùng tư cách của một người bình thường, một người lính của Hạ gia quân mà ăn bữa cơm này với bọn họ.

Ai nấy đều là người tính tình hào sảng, nghe cô nói như vậy thì cũng không câu nệ nữa.

Chu Đông cười khà khà, lên tiếng đầu tiên: "Nếu vậy thì anh Đông đây sẽ mặt dày gọi em một tiếng Giang Đình nhái Nào nào, mau mau ngồi xuống ăn đi, thịt vừa nướng chín tới đấy, vừa đúng lúc luôn."

Giang Đình vừa ngồi xuống, một cái đĩa lớn đã được đặt trước mặt cô, người kia một xâu người nọ một xâu, chẳng mấy chốc đã có ngọn núi thịt nướng nho nhỏ.

Rõ ràng Hạ Vân Sâm đang ngồi cạnh cô cũng được hưởng ké "hào quang" ưu ái của Giang Đình.

Giang Đình vội vàng bảo vệ đĩa nói: "Đủ rồi, đủ rôi, mọi người cũng ăn đi chứt"

Đôi tay đang duỗi ra trên không khựng lại, sau đó trở hướng đặt thịt nướng lên đĩa của Hạ Vân Sâm.

"Vương gia, ngài cũng ăn nhiều một chút đi ạt"

Hạ Vân Sâm: ....'

Lúc này Tạ Ninh bưng một nồi sủi cảo chạy tới, đặt sủi cảo lên bàn, ngôi xuống nói: "Trời đất ơi, tôi mệt xỉu luôn, cuối cùng cũng xong rồi."

Anh ta cầm lấy cái chén nhỏ chia sủi cảo cho mọi người, cười nói: "Nào nào, mau thử xem. Tay nghề trộn nhân của tôi thật sự được truyền thừa từ Giang Đình đấy.

Mọi người cắn một miếng sủi cảo khi còn nóng, sau đó dùng một bát canh miến cải muối nóng hổi, cái lạnh đêm xuân lập tức được xua tan.

Ăn uống xong, Giang Đình cầm một ít củ cải khô nhai nhai, lúc này mới có thời gian hỏi thăm bạn cũ.

Tiêu Thừa năm ngoái cùng Hạ Vân Sâm chinh chiến lập được nhiều quân công, hiện tại đã được phong làm võ tướng tứ phẩm. Cộng thêm anh ta xuất thân là binh lính thân cận của Hạ Vân Sâm, tương lai chắc chắn sẽ không tệ. Hơn nữa vợ anh ta lại có thai rồi, hiện giờ cuộc sống có thể coi như vợ con nằm trên giường nóng, cưng như cưng trứng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-610.html.]

"Không biết là trai hay gái, nhưng tóm lại vẫn là một đứa bé, cộng thêm bé gái lớn nhà tôi nữa, sau này về già không cần lo lắng nữa." Tiêu Thừa nhấp một ngụm rượu, vui vẻ nói: "Ước gì đứa con thứ hai cũng là con gái. Nếu nó cũng mạnh mẽ như Giang Đình và Khổng Tiêu thì càng tốt."

Chu Đông trợn mắt nói: “Anh năm mơ hay lắm, ráng mà mơ đẹp đi ha." Nói rồi lại nhớ đến vợ con của mình mà mỉm cười hạnh phúc.

Hiện giờ thiên hạ ổn định không cần đánh trận nữa, tướng sĩ cũng không cần căng thẳng cực khổ quá, vậy tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Nhất định là kết hôn rồi chứ gì nữal

Chu Đông và Tiêu Thừa nhìn những người trẻ tuổi ở đây bằng ánh mắt của người từng trải, thúc giục: "Ngày khác tới nhà anh mày uống rượu nhá, kiếm mối tốt cho mấy đứa."

Trước đây tướng sĩ Hạ gia quân chính là đối tượng tranh giành của các gia đình có khuê nữ đến tuổi gả chồng, bây giờ lại càng được săn đón nhiều hơn. Nếu một người đàn ông là tướng sĩ của Hạ gia quân đồng nghĩa với mối lớn, được các bà mối tranh nhau đến nhà thiếu điều vỡ luôn cả ngạch cửa ấy chứ.

Lý Trạch hai mắt sáng lên, nói: "Thật sao? Thật sao?”

Chu Đông: “Thật sự, anh đây bao chú luôn."

Tạ Ninh: “Không được, đàn ông đàn ang phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, tôi muốn mở tửu lâu trước đất"

Lúc này anh ta nhìn một vòng quanh bàn: "Tần Quyết đã đồng ý làm thủ quỹ thu chi cho tôi rồi, vậy..."

Anh ta có chút cảnh giác nhìn Hà Kính rồi nói: "Hà Kính, còn anh thì sao, dự định của anh là gì? Anh muốn ở lại đầu bếp doanh à?"

Tạ Ninh biết Hà Kính luôn có khát vọng, nhưng vì chỉ có một chân nên chỉ có thể sống ở đầu bếp doanh. Hiện tại, Hà Kính là quản lý kho lúa của đầu bếp doanh, mặc dù đối với người bình thường, vị trí quản lý kho lúa có thể là một cuộc sống rất mãn nguyện trong quân doanh, nhưng đây có phải là điều Hà Kính mong muốn?

Tạ Ninh sợ mình vô tình chạm vào vùng nhạy cảm của Hà Kính.

Nhưng bản thân Hà Kính lại thản nhiên mỉm cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi định ở lại quân doanh mãi mãi. Có lẽ sau này nếu làm tốt thì có thể được thăng chức.'

Chẳng phải Hạ gia quân đã từng có một người chỉ huy đồng tri quản lý hậu cần rất tốt dù chỉ có một cánh tay sao?

Trước đây, Hà Kính đã chán nản khi mới đến đầu bếp doanh, anh ta cảm thấy đầu bếp doanh và thậm chí tất cả các trại hậu cần đều là nơi dành cho rác rưởi vô dụng.

Chỉ là sau đó, anh ta dần thay đổi quan điểm.

Đầu bếp doanh không nấu ăn thì quân lính ăn gì? Mà ăn không đủ no thì lấy sức đâu để chiến đấu? Thậm chí còn chẳng sống sót nổi nữa là.

Nếu lính hậu cần không may quần áo, chăn bông thì tướng sĩ sẽ mặc cái gì? Cởi trân vào mùa đông giá rét chắc? Nếu không có người chế tạo áo giáp cùng với bảo dưỡng, chẳng lẽ tướng sĩ ra chiến trường bằng tay không, dùng thịt làm khiên hả?

Trong trận chiến thủ vệ biên thành năm ngoái, anh ta chịu trách nhiệm sắp xếp việc điều động lương thảo cho toàn quân, từ đó, Hà Kính thực sự cảm nhận được tâm quan trọng của sự thống nhất giữa lính hậu cần và tướng sĩ trên chiến trường.

Toàn bộ quân doanh là một tập thể lớn, chỉ có đoàn kết với nhau và thực hiện nhiệm vụ của mình mới có thể giành được chiến thắng trên chiến trường.

Cũng giống như bộ binh, ky binh, cung thủ và người cầm khiên, mỗi loại binh sĩ đều có những thế mạnh riêng, lính bếp và lính hậu cần cũng vậy.

Vì vậy, tâm tính của Hà Kính bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Loading...