Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 609
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:16
Lượt xem: 9
Giang Đình đưa tay kéo ống tay áo của Hạ Vân Sâm, khiến y cũng nằm xuống.
Hạ Vân Sâm duỗi tay cho cô tựa vào, hai người nheo mắt nhìn mặt trời lặn ở phía Tây cùng đám mây nhuộm đỏ nửa bầu trời, cảm giác như đang nằm mơ.
Giang Đình cảm thán: "Thiệt là đẹp quá đi”
Hạ Vân Sâm nói: "Ở thế giới ban đầu của em... Có hoàng hôn không?"
"Không, không có mặt trời mặt trăng gì sất, ngay cả ngôi sao cũng không nốt."
Giang Đình vừa nói vừa khoa tay múa chân diễn tả: "Tụi em đều sống trong một cái vỏ bọc lớn trong suốt. Bên ngoài cái vỏ bọc không thích hợp cho sự sinh tôn của con người, còn bên trong vỏ bọc thì có mặt trời mặt trăng, sông suối nhân tạo. Ngay cả hoa cỏ cũng vậy, đều được nuôi trong dịch dinh dưỡng, hiếm khi thấy một chút bụi bẩn."
Hạ Vân Sâm cố gắng tưởng tượng ra cảnh tượng mà cô đang nói đến: "Cuộc sống của bọn em không tốt sao?"
Giang Đình nói: “Người bình thường ngoại trừ không có tự do thì cũng không tính là khổ sở nhiều, bởi vì công nghệ tiên tiến nên họ không thiếu lương thực và quần áo."
Cô thở dài "Nhưng những binh chủng đặc biệt như em thì..."
Đang nói, cô đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Vân Sâm, nói: "Anh nói xem, nếu như có cơ hội thì anh có muốn trải nghiệm tương lai này không?”
"Tương lai? Hạ Vân Sâm nhướng mày: "Vậy em có theo cùng giúp anh không?” "Dĩ nhiên rồi, có điêu nếu anh xuyên đến tương lai chưa chắc có thể gặp được em đâu, tới lúc đó em nhất định sẽ không nhận ra anh."
Hạ Vân Sâm dừng một chút, quả quyết nói: “Anh không muốn đi."
Nếu như không gặp lại người yêu Giang Đình của mình, y không thể tưởng tượng được bản thân sẽ làm sao.
Giang Đình cười nói: "Nếu như em không nhận ra anh, vậy anh phải nghĩ cách để em yêu anh chứ sao."
Cô đưa tay chạm vào môi y: “Anh đó, người gì đâu vừa cẩn thận lại vừa chu đáo, còn không khóc lóc gây chuyện, tìm đâu ra chứ hả?"
Hạ Vân Sâm ngại ngùng nghiêng đầu: "... Em đang nói cái gì vậy?"
Giang Đình mỉm cười, xoay người lại tựa vào n.g.ự.c y: 'Em nói anh không khóc lóc âm ï. Lúc đó em trả cây trâm lại cho anh, chẳng phải anh khóc nhè nắm lấy góc áo em không cho em đi à?"
Nhắc đến cây trâm đó, hiện nó đang nằm trong hộp trang điểm của cô.
Sắc mặt Hạ Vân Sâm hơi cứng đờ: "Không thể nào."
"Có có, rõ ràng là có nha! Anh khóc lại em xem xem nào. Giang Đình nhéo mặt y: “Anh nhìn anh kìa, bình thường không cười thì cũng thôi đi, bây giờ khóc một cái cũng không được nữa hở? Anh khóc hay cười đều có thể khiến em vui.'
Hạ Vân Sâm: .....
Sắc mặt hắn phức tạp, đột nhiên xoay người ngôi dậy, dùng một động tác khéo léo đứng dậy bước đi, Giang Đình sửng sốt một lát, vội vàng đuổi theo.
"Ể? Anh sao vậy? Giận à?”
Hạ Vân Sâm phớt lờ cô tiếp tục bước đi, chẳng qua y lại giãm phải vũng bùn và suýt bị bong gân chân.
Giang Đình chạy tới ôm lấy cánh tay y nói: "Giận thiệt hả?"
"Đói bụng."
Giang Đình cười khúc khích: "Đói à? Trên xe ngựa không phải em đã cho anh ăn rất nhiều... Đồ ăn vặt sao?"
Hạ Vân Sâm hơi nhướng mày nhìn cô, nói: "Con người anh nhàm chán lắm đúng không, còn không thích cười nữa.'
Giang Đình không hiểu xoa đầu: "Hình như có chút... Không không, rất thú vị! Anh không biết em cảm thấy anh thú vị đến mức nào đâu, nếu không tại sao em lại quan tâm đến anh nhiều như vậy chứ? Anh không thích cười là bản tính rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-609.html.]
Cô đưa tay nắm lấy tay y: "Được rồi được rồi, là lỗi của em, em không nên trêu chọc anh.”
Hạ Vân Sâm vẫn nhìn cô không nói SIẾ Giang Đình nhìn y, cúi đầu: "Em sai rồi, thật sự sai rồi."
Hạ Vân Sâm bình tính nói: "Em đang nói dối.
Giang Đình nghẹn họng một trận.
Cô ngẩng đầu nhìn y, dứt khoát đưa tay ôm eo y, giãm chân hôn y: "Anh đừng tức giận."
Nói xong, cô lại hôn y: "Tiểu Hạ Tử, Nhiếp chính vương bệ hạ? Hạ mỹ nhân? Anh không thể ỷ vào em để ý anh mà kênh kiệu đâu nhé, em chỉ dỗ câu cuối cùng thôi đấy."
Hạ Vân Sâm nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi, Giang Đình gãi đầu, nuốt khan khó khăn nói: “Anh không hài lòng với những danh hiệu trên sao? Vậy... vậy chồng ơi thì thế nào hả?”
Cuối cùng, Hạ Vân Sâm không gồng được nữa, lông mày thả lỏng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Y cúi xuống, áp môi cô vào môi cô, nhẹ nhàng nói: "Ừa, vợ à”
Giang Đình trừng mắt, nhéo y một cái nói: "Được rôi, anh chỉ là giả vờ thôi đúng không?”
Hạ Vân Sâm nhìn như heo c.h.ế.t không sợ nước sôi, thản nhiên nói: "Trời sắp tối rồi, nên về thôi."
Trong sự càm ràm suốt chặng đường "Tiểu Hạ Tử học hư rồi" của Giang Đình, hai người rốt cuộc cũng vội vã trở về trại quân sự trước khi trời tối.
Vừa vào trại đã ngửi thấy mùi thịt nông nặc, không khí tràn ngập mùi pháo hoa, các tướng sĩ cầm bát đũa trên tay đi đến võ đài, trong bóng tối không ai để ý đến hai người Giang Đình đã cố tình ẩn đi khí tức của bản thân.
Giang Đình hít một hơi, phân biệt được mùi vị của mấy loại gia vị với mùi thơm của thịt: "Có lẽ tối nay chúng ta ăn thịt nướng.
Thịt nướng là món ăn phổ biến nhất của người Bắc Nhung, cách chế biến rất đơn giản và tiện lợi.
Có điều món thịt nướng của Bắc Nhung giới hạn nấu chín, chỉ thêm vào một ít gia vị đơn giản, mà món thịt nướng được làm để ăn ở Hạ gia quân ngày hôm nay rõ ràng là do đám người Tạ Ninh cải tiến quá, vừa ngửi là có thể biết mùi vị giống nhau.
Hai người lẻn ra khỏi đại quân, trở về doanh trại của chỉ huy. Doanh trại này vẫn là nơi họ ở, nó đã được thu dọn đàng hoàng, hành lý mang theo cũng được đặt gọn gàng.
Họ cởi bỏ bộ quần áo màu đỏ mặc ở nhà, mặc lại bộ quân phục cũ của quân doanh rồi tiến về võ đài.
Võ đài lúc này đã đông đúc người, hơn chục tướng sĩ đang nướng thịt ướp quanh đống lửa, những chiếc nồi lớn từ đầu bếp doanh cũng được chuyển đến đây, trong nồi đang nấu bắp cải muối, bún nước lèo và bắp cải muối mỡ trắng. .
Bây giờ là mùa xuân, rau mới trồng, ăn nhiều nhất là dưa bắp cải, củ cải khô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hôm nay đầu bếp doanh g.i.ế.c hơn chục con heo, đủ cho mọi người một bữa no nê.
Không khí tại hiện trường rất cao độ, các binh sĩ vừa ăn sủi cảo vừa nướng thịt, bận rộn xỉu lên xỉu xuống.
Tạ Ninh và hơn trăm lính bếp của đầu bếp doanh đang xắn tay áo nấu canh và sủi cảo cho tướng sĩ xếp hàng, có thể thấy hôm nay tuy anh ta mệt mỏi nhưng lại rất sung sức.
Khi các tướng sĩ nhìn thấy hai vợ chồng Giang Đình, đều lần lượt hành lễ chào.
"Tham kiến nữ đế bệ hạ!"
"Tham kiến vương gia!"
"Vương gia và bệ hạ đến rồi, đừng ăn đừng ăn nữa, còn không mau hành lễ đi kìat"
Giang Đình lớn tiếng nói: "Đêm nay, chúng ta tụ tập ở đây đều là anh em, giữa anh em không cân phải khách sáo. Bữa cơm tối nay sẽ coi như tiệc cưới mà Nhiếp chính vương và ta chiêu đãi các người! Mọi người ăn uống thật ngon nhé, ta đây lấy trà thay rượu mời các anh em một ly.
Nói xong, cô bưng bát trà trên tay lên uống một ngụm.