Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 608
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:15
Lượt xem: 5
Lý Trạch: "Tôi chắc chắn là theo sư phụ tôi, tôi còn muốn làm tướng quân của Bắc Nhung, thậm chí là cưới một cô vợ Bắc Nhung nữa cơ!"
Tạ Ninh: "Tôi chuẩn bị giải ngũ về quê, sau đó... Tôi sẽ mở một tửu lâu lớn ở biên thành, đưa cha mẹ tôi đến để hưởng phúc, đến lúc đó mọi người nhớ đến ủng hộ cho tôi nhái"
Anh ta cười nhìn Tân Quyết: "Còn anh thì sao hả Tần Quyết?"
Tần Quyết hít sâu một hơi, đột nhiên nói: "Tôi định đi tìm anh nương tựa đó, không biết anh có chịu thu nhận tôi không hửm?”
Tạ Ninh sửng sốt: "Gì cơ? Tham gia cùng tôi á?'
Tần Quyết cười nói: "Ừa, tôi sẽ làm chân tiểu nhị chạy bàn, tạp dịch, thủ quỹ, chưởng quây, còn có thể làm hộ vệ nữa. Sao hả ông chủ Tạ, có nhận tôi vào làm hay không để biết nè?"
Tạ Ninh quay đầu nhìn Nhã Như, Nhã Như vẻ mặt bình tĩnh, hiển nhiên là cô ta đã sớm biết Tần Quyết suy nghĩ gì.
Tạ Ninh giơ tay đánh một quyên vào Tần Quyết: "Anh đang đùa tôi đấy à? Anh không đi tìm chị gái anh? Không trở về Hồi Hộc làm con rể sao?"
Tần Quyết cười khổ lắc đầu: "Chị gái tôi đã có gia đình của riêng chị ấy rồi. Về phần tôi hiện giờ chỉ muốn làm một người bình thường, nếu anh không chịu nhận tôi thì tôi đành phải đi làm ruộng vậy.
Nửa đời hối hả như vậy khiến anh ta thực sự rất mệt mỏi, anh ta chỉ muốn sống nốt quãng đời còn lại một cách bình yên, không nghĩ đến điều gì phức tạp.
Về phần Nhã Như... Anh ta vẫn chưa biết phải làm gì, có thể anh ta và Nhã Như sẽ trở thành bạn rất thân nhưng khoảng cách đến vợ chồng thì vẫn còn một bước nữa.
Tạ Ninh gãi đầu nói: "Được được, vừa hay tôi thiếu thủ quỹ thu chỉ."
Lúc này, tiếng ồn ào của đám đông dần dần từ bên ngoài truyền đến.
Người đánh xe hét lên: "Đã đến quân doanh.”
Mọi người đều thò đầu ra nhìn, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn cmn động.
Chỉ thấy phía trước một đống đầu đen thùi lùi đang lao tới, băng qua những ngọn núi chạy băng băng về phía họ.
Gần như toàn bộ Hạ gia quân đã được điều động, tất cả tướng sĩ đều chạy hết sức, reo hò inh ỏi, chào đón Chỉ huy sứ và tham quân của họ.
Tạ Ninh hét lên: 'Chời đựu, đáng sợ thiệt!!!" Anh ta nhảy xuống xe và chạy đến xe ngựa phía trước: “Giang Đình! Nhìn kìal"
"Tôi nhìn thấy rồi, anh hoảng cái gì chứ?"
Giang Đình chống tay xuống xe, theo sát là Hạ Vân Sâm. Mọi người xuống xe tập trung lại một chỗ, sau đó đi về phía những người lính đang chạy.
Hai bên từng bước một tiếp cận, tướng sĩ chạy dẫn đầu trượt người một cái, quỳ xuống trước mặt Hạ Vân Sâm.
Anh ta ngẩng đầu lên, hưng phấn tột độ, lắp ba lắp bắp: "Cung, cung nghênh Chỉ huy sứ và tham quân đại nhân."
Gió xuân mềm mại làm cho khuôn mặt mọi người có chút mát mẻ, sợi tóc bay bay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên thảo nguyên vô tận, hàng ngàn binh sĩ lần lượt phủ phục trên mặt đất để chào đón sự trở lại của Chỉ huy sứ và tham quân của họ.
Cho dù địa vị của Giang Đình và Hạ Vân Sâm hiện tại như thế nào, trong trái tim những người lính Hạ gia quân, hai người vẫn luôn là những người mà họ ngưỡng mộ, là người đã chia sẻ sinh tử với họ, là người có thể hết lòng vì bá tánh, có thể làm cho dân chúng có được một cuộc sống ổn định.
Nghe tin đám cưới của Giang Đình và Hạ Vân Sâm chỉ diễn ra vào ngày hôm trước, tướng sĩ trong thậm chí muốn đến biên thành để xem sự kiện hoành tráng này. Tiếc là trong doanh không có ngày nghỉ nên họ không dám tự tiện rời đi, chỉ có thể ở lại trong doanh trại thâm chúc phúc cho tân lang tân nương, mong chờ đám người Giang Đình có thể quay lại Hạ gia quân trước khi rời khỏi biên thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-608.html.]
Ai có thể ngờ rằng điều ước hôm kia của họ lại thành hiện thực, hôm nay đối phương đã thực sự quay trở lại!
Ngay cả những đại lão gia như nhóm người Hạ Vân Sâm cũng không khỏi cảm động khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Giang Đình nheo mắt cười, lớn tiếng nói: 'Mọi người đứng dậy đi! Mau đứng dậy đi!"
Hạ Vân Sâm cũng trâm giọng nói: "Không cần đa lễ, đứng dậy đi."
Các tướng sĩ từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn họ bằng ánh mắt nóng bỏng háo hức. Đám Tạ Ninh gặp được những gương mặt quen thuộc, cũng không nhịn được mà kích động thêm mấy phần.
Giang Đình rất vui vẻ, cười nói: "Chúng ta về quân doanh đi đã! Hôm nay ăn thêm đồ ăn!"
Nghe tin sẽ được thêm đồ ăn, mọi người càng hưng phấn hơn, reo hò vậy quanh xe. Hơn chục người cùng nhau đẩy một chiếc xe, đẩy đến bò ngựa kéo xe phải hoang cmn mang luôn, không biết loài người này đang làm cái trò gì, chúng nó chỉ có thể buộc phải nhấc chân mà chạy thôi.
Giang Đình nắm dây cương kéo một con ngựa qua đây, thoáng lật người nhảy lên lưng ngựa, nhướng mày nhìn Hạ Vân Sâm: 'Cưỡi ngựa dạo một lát nhé?"
Hạ Vân Sâm không hề do dự, ngay lập tức lên một con ngựa khác.
Giang Đình sau đó nói với đám Tạ Ninh: "Mọi người trở vê doanh trước đi, phân chia đồ ăn mang về ra, sau đó đi giúp chuẩn bị bữa tối. Chờ trời tối chúng tôi sẽ quay lại ăn tối."
Tạ Ninh hỏi: "Buổi tối ăn cái gì?"
Giang Đình cười nói: "Nếu như phái người báo tin trước thì đầu bếp doanh hẳn là g.i.ế.c heo rồi nhể! Làm gì cũng được, anh tự quyết định đi. Hôm nay tôi cho anh làm bếp trưởng!"
Tạ Ninh nghe được lời này, hai mắt sáng lên: “Thật á?!" "Thật, nếu nấu không ngon thì khi tửu lâu của anh khai trương tôi sẽ không đến đâu đấy."
Giang Đình nói xong, cô mỉm cười vung roi ngựa bỏ chạy trước, Hạ Vân Sâm cũng vung roi đi theo.
Nhìn hai người cưỡi ngựa lần lượt nhìn qua, đám Khổng Tiêu quay đầu lại cười nói: "Bệ hạ và vương gia thật sự rất xứng đôi."
Triệu Khinh Hồng làm chỉ huy sứ bù nhìn rất ra dáng, cất giọng hô to: "Quay vê doanh!"
*x**
Thái dương dần ngả về Tây, chân trời có treo nhiều đóa mây đỏ tía, tia nắng hắt lên dòng sông những gợn sóng lấp lánh, giữa trời đất bao la, hai người cưỡi ngựa như hai con cá đỏ bơi trong biển xanh.
'Xuy....
Giang Đình siết chặt dây cương, xuống ngựa, ngồi xuống trên đồng cỏ, nói với Hạ Vân Sâm đang đứng: "Đua ngựa trên đồng cỏ này thực sự rất thú vị.
Cô nằm xuống, dang rộng hai tay, gác chân lên đầu gối, rút một cọng cỏ khác đưa vào miệng.
Từ khi xuyên qua đến nay cô vẫn luôn sống tại Yến Tử Khê, cô đã ở trên vùng đất này được hai năm. Cũng chính tại nơi đây, lần đầu tiên Giang Đình nhìn thấy đồng cỏ, sông ngòi, chim chóc, và nhiều sinh vật khác tôn tại trước ngày tận thế
Vì vậy, tình cảm của cô đối với Yến Tử Khê và Hạ gia quân rất sâu sắc.
Bắc Nhung tuy rằng cũng có đồng cỏ nhưng mùa đông ở đó dài, mùa xuân mới bắt đầu thì gió thổi cực mạnh, không băng khí hậu thích hợp như Yến Tử Khê.
Nằm trên bãi cỏ này và nhìn lên bâu trời như thế này khiến cô cảm thấy bình yên và tĩnh lặng biết bao.
Hạ Vân Sâm ngồi xuống bên cạnh cô: "Nằm như thế không lạnh hửm?”
"Cỏ đã phơi nắng cả ngày rồi nên không lạnh đâu, ngồi trên xe ngựa được một ngày, m.ô.n.g em sắp thành bàn sắt rôi nè. Anh cũng nên nằm một lát đi."