Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 607
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:13
Lượt xem: 6
Những đóa hoa to và rất tươi, trên đó thậm chí còn đọng lại vài giọt sương, trông rất xinh đẹp.
Cô giơ bó hoa lên đưa cho Hạ Vân Sâm: “Anh nhìn nè, trông có đẹp không?”
Hạ Vân Sâm cụp mắt xuống, mỉm cười: "Đẹp mắt."
Giang Đình lần lượt đưa hoa cho y, nói: "Tặng anh đó, hoa tươi là để tặng người đẹp.
Hạ Vân Sâm nhìn những bông hoa, không khỏi nhớ tới Giang Đình hái một bó hoa cúc trên thảo nguyên câu hôn y năm ngoái.
Mùa đông đã qua, mùa xuân đã đến, giờ đây vẫn là con người ấy đang cầm những bông hoa tươi mọng và vẫn vui vẻ nhìn y với nụ cười như cũ.
"Anh nhận đi chứ, không cần thì em ném đi đó nha."
Nghe vậy, Hạ Vân Sâm vội vàng giơ tay bắt lấy.
Y đưa tay hái bông hoa nở rộ nhất nhẹ nhàng cài lên đầu Giang Đình.
Giang Đình lắc đầu nói: "Chỉ cho phép cài một chút thôi nhé, xuống xe thì tháo ra.
Hạ Vân Sâm nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Được.' uovh
Giang Đình trợn mắt nói: "Không được, sao chỉ có mình em cài hoa chứ? Thời xưa đàn ông cũng cài trâm được mà.
Nói xong cô hái một đóa cài lên đầu Hạ Vân Sâm, hai người liếc nhìn dáng vẻ cài hoa buồn cười của đối phương, có chút nhìn không được mà cười rộ lên.
Xe ngựa đi qua những con đường dài hối hả, nhanh chóng đến một quán trọ do Hạ gia làm chủ ở biên thành. Bởi vì phủ Nhiếp chính vương còn chưa được xây xong nên đám người Tạ Ninh, Lý Trách, Triệu Khinh Hồng, Khổng Tiêu đều ở trong quán trọ này.
Xe ngựa của Giang Đình còn chưa tới cửa, Tạ Ninh và Lý Trạch vốn đang mong chờ đã gào lên rồi
"Đến rồi! Đã đến rồi!"
Giang Đình đã sớm phái người truyền tin, hôm nay lại mặt, cô dự định cùng bọn họ trở về "nhà bên ngoại" của mình là Hạ gia quân xem một chút.
Mọi người đều đã xa quân doanh mấy tháng, tự nhiên đều rất nhớ, sáng sớm đã dậy thu dọn đồ đạc chờ đợi.
Giang Đình vén rèm xe, đặt tay lên cửa sổ xe, vuốt ve bông hoa trên đỉnh đầu mình, cười nói: "Còn chờ gì nữa? Lên xe nào..
Phía sau cỗ xe cô đang ngồi còn có một chiếc xe ngựa khác, đằng sau là bảy tám chiếc xe bò chất đầy hạt dưa, đậu phông, táo tàu và các loại đồ ăn vặt khác, còn có các loại kẹo quý vốn quen thuộc với mọi người của triều đại này, là dùng để làm kẹo cưới phân phát cho các tướng sĩ.
Mấy người Tạ Ninh đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn vào trong xe, Giang Đình trừng mắt nói: "Đang nhìn cái gì thế hả? Tranh thủ thời gian lên xe đi."
Lý Trạch không sợ chết, nói: "Nhìn xem, còn ẩn giấu cái gì hay không ấy mà hehehe.'
Khổng Tiêu kéo anh ta lại nói: "Bớt nói nhảm đi ông tướng, đợi lát nữa bỏ ông lại bây giờ.'
Sau khi mọi người lên xe ngựa, đoàn xe bắt đầu khởi hành, đầu tiên là ra khỏi cổng thành, sau đó đi thẳng đến Yến Tử Khê.
Chim vàng anh đang bay dài trên thảo nguyên mọc dài, vó ngựa giẫm lên, làm tung lên một đống cỏ và bùn lầy lội, Giang Đình chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa: "Còn nhớ không? Vào dịp Tết Nguyên đán năm ngoái, chúng ta trở về Yến Tử Khê sau khi ăn mừng năm mới ở biên thành, đã gặp phải một cơn bão tuyết. Đây chính là phía sau núi mà chúng ta đã qua đêm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-607.html.]
Hạ Vân Sâm ánh mắt hơi động: "Nhớ rõ.
Cũng từ lúc đó y mới nhận ra, người mà Giang Đình muốn ở bên cạnh là vừa người yêu vừa càng là người chiến hữu kê vai sát cánh bên nhau.
Giang Đình tựa đầu vào vai y cảm thán một tiếng: "Thời gian trôi nhanh thật đấy."
Cô vươn tay ra quơ quơ, nắm lấy ánh nắng trong vô vọng, ngón tay như Xuyên qua thời gian.
Xe ngựa băng qua thảo nguyên, vượt qua những ngọn đồi, cuối cùng buổi tối cũng đến được Yên Tử Khê. Khi địa hình quen thuộc xuất hiện trước mặt, mọi người trên xe đều reo hò.
Mà lúc này, một đoàn ky binh từ xa đi tới, nhanh chóng chạy đến chỗ bọn họ. Thiên hộ dẫn đầu đội ky binh xuống ngựa trước, quỳ một gối xuống: "Ty chức cung nghênh nữ đế bệ hạ, cung nghênh vương gial"
Những ky binh khác cũng ào ào quỳ xuống đất.
Khi đối mặt với cấp dưới của mình, Hạ Vân Sâm đã quay trở lại với thái độ lạnh lùng trước đây khi còn là Chỉ huy sứ, y bình tĩnh nói: "Không cần đa lễ, quay về doanh trước đã."
Vân Mộng Hạ Vũ
Các ky binh ôm quyền lớn tiếng nói: "Dạt"
Tạ Ninh mở cửa sổ ra: " y da, âm thanh này quen quá trời ơi, giống như được quay về thời gian những ngày còn ở quân doanh ấy." Đám người Khổng Tiêu cũng lộ vẻ hoài niệm: "Đúng vậy, đã lâu không trở vê rôi."
Lúc này Tạ Ninh quay đầu nhìn Nhã Như đang ngôi ở một bên nói: "Này, cô có quen chỗ này không?”
Nhã Như phải mất vài giây mới hiểu được ý anh ta, vẻ mặt không được tư nhiên nói: "Cũng tàm tạm, tôi chỉ quen nơi các anh chăn dê thôi."
Những người còn lại đều lộ ra ý cười mập mờ.
Khi đó Tân Quyết nhân cơ hội chăn dê để liên lạc với người Hồi Hộc, Nhã Như thường xuyên tới gặp anh ta, nếu Tần Quyết phớt lờ cô ta, cô ta sẽ lượn lờ Xung quanh.
Lúc đó Nhã Như không bao giờ nghĩ rằng thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, cô ta lại được mời đến Hạ gia quân để làm khách, còn Tần Quyết thì không còn đối xử với cô ta như người xa lạ nữa.
Thời gian này quả thực tựa như một giấc mơ.
Tần Quyết ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề: "Còn các người thì sao, sau này có dự định gì không? Muốn đi theo bệ hạ cả đời sao?"
Triệu Khinh Hồng nói: "Tôi chuẩn bị trở vê doanh trại, vương gia có ý định bổ nhiệm tôi làm Chỉ huy sứ của Hạ gia quân."
Nói là Chỉ huy sứ nhưng thật chất quyền lực của hắn còn hơn hẳn Chỉ huy sứ Hạ gia quân, là việc dưới danh nghĩa của Hạ Vân Sâm, về cơ bản sẽ không còn tham gia vào công việc huấn luyện hàng ngày của Hạ gia quân.
Khổng Tiêu nói: "Tôi chuẩn bị luôn đi theo bệ hạ. Hiện giờ nàng là nữ quan của Giang Đình, Giang Đình cần nàng, mà nàng thì cũng không muốn xa Giang Đình. Nhã Như nói: "Vậy các người chẳng phải không thể ở cùng nhau sao?"
Khổng Tiêu bình thản cười nói: "Chỉ cần có tình, chân trời góc bể nơi nào cũng đều có thể gặp nhau. Huống chỉ khoảng cách Bắc Nhung đến Yến Tử Khê đâu có bao nhiêu đâu đúng không? Bệ hạ và vương gia cũng đâu có ở bên nhau mỗi ngày? Chỉ cần bệ hạ quay về biên thành thì tôi đi theo là được mà."
Mấy tháng nay, nàng ở cùng Giang Đình, dần dần hiểu ra một số chuyện.
Trước đây nàng vào quân doanh không lâu sau thì đã gặp được Triệu Khinh Hồng, có thể nói nàng đã trưởng thành theo bước chân của Triệu Khinh Hồng.
Nếu muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Triệu Khinh Hồng, nàng chỉ có thể không ngừng cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, nếu Triệu Khinh Hồng gặp chuyện gì, nàng sẽ lo lắng được mất, thậm chí đánh mất chính mình. Nhưng sau khi đến bên Giang Đình, nàng dần dần hiểu ra, tình yêu cần có khoảng cách, trạng thái tốt nhất không phải là người này phục tùng người kia, mà là gặp nhau ở đỉnh cao, quý trọng nhau, thu hút lẫn nhau.
Vì vậy nàng cần phải theo đuổi ý nghĩa cuộc đời mình.