Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 603

Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:07
Lượt xem: 5

Thính Sương cười nói có một số cặp tân hôn trước hôn nhân chưa từng gặp mặt qua, cho nên náo động vừa có thể giúp lễ cưới vui vẻ vừa có thể để hai người hiểu nhau nhanh hơn, cũng có thể tăng nhân khí cho tân nhân, xua đuổi tà ma, tránh tai họa..."

Giang Đình mấy ngày nay ngồi trên kiệu hoa đã phát chán rồi, nghe vậy thì lập tức nổi lên hứng thú với cái gọi là "náo động phòng.

"Được được, nghe cũng ổn phết đấy. Thường thì hay chơi mấy trò gì thế?”

Thính Sương Thính Tuyết còn chưa kịp giải thích, thì hỷ bà đã lắc vòng eo tròn trịa cùng với nụ cười trên môi bước vào.

Bà ấy thấy Giang Đình sau khi nghe tin náo động phòng mà tâm tình không tệ, cho rằng Giang Đình đã ngầm ưng thuận, nên vui vả nói: "Bệ hạ, dân phụ đã cố ý dặn dò bọn họ chỉ có thể được làm những gì liệt kê trên danh sách này, còn những cái khác thì không được phép.

Hỷ bà cũng biết có một số người chơi quá lố, chọc cho tân nương mất hứng.

Giang Đình nhận lấy tờ giấy, nhìn xem, cười nói: "Muộn rồi, chơi vài ván thôi."

Cô chỉ vào "hưởng lộc ăn ngon" cùng với "đồng tâm cùng quả: "Vậy hai cái này đi."

Hỷ bà che miệng cười khúc khích: "Ôi trời bệ hạ chọn cái này á, được được, để dân phụ xuống nói rõ."

Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng ôn ào của đám người, có người cười lớn: "Vương gia à, người không cho phép cũng vô dụng. Nữ đế bệ hạ đã gật đầu rồi, còn đích thân chọn hai cách chơi nữa.'

"Vương gia ngài không được lâm trận bỏ trốn đâu đấy nhé!"

"Ài ài, mấy người các anh say hết rồi đúng không, ngay đến vương gia mà cũng dám ghẹo.'

"Đừng nói gì nữa, chúng ta đi náo động phòng thôi nào."

Một nhóm người từ cổng sân đi vào cười nói đùa giỡn.

Hạ Vân Sâm đi phía trước, dáng vẻ kiểu không còn cách nào khác là phải đối phó với mấy con ma men này. Một số là võ tướng của biên thành, số khác là rất nhiêu võ tướng của Hạ gia quân, còn có người là anh em chi khác của Hạ gia... Lúc y còn chưa làm Chỉ huy sứ đã cùng những người này xưng anh gọi em, cũng giúp đỡ y rất nhiều.

Vì vậy, cho dù bây giờ y là Nhiếp chính vương nhưng cũng không hề hành động kiêu căng như vương gia.

Quan trọng là y có muốn "ga dẻ" cũng vô dụng, mấy khứa này uống rượu vô chính là một đám ma men táo bạo, ngay cả râu hùm cũng dám vuốt.

Mà đám Tạ Ninh, Tần Quyết, Khổng Tiêu với tư cách là "nhà bên ngoại" của Giang Đình nhất định cũng không chịu thua kém, bọn họ dẫn đầu chen vào trước, chuẩn bị chống lưng cho Giang Đình.

Một nhóm lớn người xông tới cửa phòng, cung kính chào Giang Đình: "Bái kiến nữ đế bệ hạ!"

Hạ Vân Sâm thở phào nhẹ nhõm, xem ra những người này còn chưa thật say.

Giang Đình cười nói: "Mời vào, nhưng trong phòng không có nhiều ghế, tạm thời uất ức mọi người phải đứng rồi."

Mọi người nhanh chóng xua tay nói: "Không uất ức, không uất ức đâu!" Dù sao cũng không ai dám ngôi xuống, chỉ e m.ô.n.g bọn họ còn chưa kịp chạm vào ghế thì đã bị Nhiếp chính vương xách cổ quăng ra ngoài rồi ấy chứt

Giang Đình tinh thân phấn chấn nhìn Hạ Vân Sâm, có chút mong đợi nói: "Sắp náo động phòng chưa?”

Nghĩ đến "ác danh" và thủ đoạn của Giang Đình và Hạ Vân Sâm, mọi người anh nhìn tui tui nhìn anh, đột nhiên trở nên sợ hãi.

Ai sẽ là người đầu tiên lên thớt đây?

Hạ Vân Sâm cười lạnh: "Sao mấy người không nói gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Rốt cuộc, rượu nhập tâm thì cũng táo bạo hơn, có người đứng dậy nói: "Nào nào! Mang trái cây lên!"

Có người tranh thủ thời gian lấy ra một quả được rửa sạch sẽ rồi cột vào dây thừng, anh ta nhìn Hạ Vân Sâm với nụ cười xấu xa: "Vương gia à, ngài muốn ăn trái cây không?"

Hạ Vân Sâm nheo mắt, toát ra một luông khí nguy hiểm.

Người mang trái cây cảm thấy sống lưng lạnh buốt, dũng cảm nói: "Bệ hạ, Bệ hạ?”

Giang Đình cuối cùng cũng hiểu được cách chơi rồi, cô liếc nhìn Hạ Vân Sâm, cảm thấy rất thú vị: "Đến nào!"

Người mang trái cây nhanh chóng đứng lên ghế và treo quả trái cây lên giữa không trung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-603.html.]

Giang Đình bước tới trước mặt quả trái cây, ném ánh mắt khiêu khích về phía Hạ Vân Sâm: “Sợ à?”

Ha ha, thời điểm này mà "sợ" thì chẳng phải địa vị trong nhà sẽ gặp nguy hiểm sao?

Cũng không biết là người nào ăn gan hùm mật gấu, đục nước béo cò, vươn bàn tay tội lỗi từ trong đám đông ra đẩy lưng Hạ Vân Sâm một cái. Hạ Vân Sâm vốn đã căng thẳng nên bị đẩy vê phía trước hai bước, dừng lại trước mặt Giang Đình.

Trái cây đang treo lơ lửng giữa hai người.

Hạ Vân Sâm lỗ tai đỏ bừng, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.

Mọi người xung quanh bắt đâu hò reo: 'Ăn trái cây, ăn trái cây!"

Giang Đình và Hạ Vân Sâm từ từ nghiêng người, hơi há miệng định cắn trái cây, nhưng người mang trái cây đã nhanh tay lẹ mắt nhấc sợi dây lên, thế là... Môi hai người họ chạm vào nhau.

Những người đang nhìn chăm chằm vào họ không chớp mắt đột nhiên bật lên tiếng reo hò thiếu điêu muốn sập nóc nhà luồn.

Khoảnh khắc đôi môi ấm áp của hai người chạm nhau, Hạ Vân Sâm khẽ mở mắt và vô thức lùi lại.

Nhưng Giang Đình thì bình tính hơn y rất nhiều, cô duỗi tay kéo y lại, sau đó ôm lấy mặt y, kiễng chân lên hôn y thật sâu.

Đám đồng càng reo hò to hơn.

Mặt Hạ Vân Sâm đột nhiên đỏ bừng như tôm luộc, bất lực nhìn cô.

Mọi người đều hưng phấn la hét: “Hồn đi hôn đi hôn đi!"

Giang Đình cười tủm tỉm nói: "Vương gia của mấy người da mặt mỏng, tới mục kế tiếp đi!"

Hạ Vân Sâm bí mật nắm lấy ngón tay của Giang Đình.

Y không biết kế tiếp sẽ chơi trò gì, cảm thấy có hơi sợ hãi.

Hình ảnh của anh trước mặt người khác luôn điềm tĩnh, tự chủ nhưng chưa bao giờ anh tỏ ra thiếu kiềm chế như Vậy.

Giang Đình nhéo nhéo ngón tay, trên mặt lộ ra nụ cười, thấp giọng nói: "Sợ hãi sao?”

Lúc này có người mang đến một tấm vải đỏ đến nói: "Bệ hạ xin hãy bịt mắt lại rôi cho vương gia ăn theo chỉ dẫn của chúng tôi. Vương gia không được nói chuyện, cũng không thể nhúc nhích, còn ngài thì chỉ được cử động một tay."

Thính Sương mỉm cười lấy vải che mắt Giang Đình.

Giang Đình hít sâu một hơi: "Vậy mấy người cũng không thể tùy tiện ra lệnh nhat"

Mọi người phát ra một tiếng cười quái dị cực kỳ đề tiện.

Cô câm đôi đũa lên, gắp một miếng bánh ngọt, chậm rãi đến gần Hạ Vân Sâm.

Hạ Vân Sâm ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt trên đầu gối, ngẩng đầu lo lắng chờ đợi.

"Tiến lên, tiến lên xa hơn nữa!" Giang Đình di chuyển chậm rãi, dựa vào trí nhớ của cô để phán đoán vị trí Hạ Vân Sâm cách cô không xa.

Cô dừng lại, duỗi chân ra và đá nhẹ, ngón chân cái của cô tình cờ chạm vào ngón chân của Hạ Vân Sâm, Hạ Vân Sâm phản xạ rụt chân lại.

Giang Đình nhếch miệng cười, cúi người nói: “Các người mau nói xem nào, ta nên ăn ở đâu đây?"

Hạ Vân Sâm nhìn khuôn mặt của Giang Đình trước mặt, không khỏi cuộn cuộn yết hầu của mình.

"Tiến lên, tiến lên xa hơn nữa!"

Chiếc bánh ngọt trong tay Giang Đình được đưa tới...

“Quẹo trái"

"Hướng bên phải!"

Loading...