Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 602
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:05
Lượt xem: 5
Nghe bên ngoài ồn ào, Giang Đình nắm chặt nắm tay, không khỏi mỉm cười.
Ban đầu cô ghét bỏ lễ cưới quá rườm rà, nên mới muốn giản lược mọi thứ thậm chí không tổ chức đám cưới cũng được.
Nhưng hiện tại đứng ở cảnh này, cô càng thấy rất hài lòng với nó.
Đoàn rước đi qua cổng thành, qua con đường dài, xuyên qua đám đông, xuyên qua cơn mưa hoa giữa trời, tiến về phía phủ Nhiếp chính vương nguy nga tráng lệ.
Phủ Nhiếp chính vương khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, nhìn thấy gì cũng màu đỏ. Bối phận lão phu nhân, Hạ tướng quân và Hạ phu nhân lớn nên bất tiện ra đón tiếp, chỉ có thể lo lắng chờ đợi ở đại sảnh. Trong khi đám hạ nhân của Hạ gia và người của các chi khác thì không cần lo lắng nhiều như vậy, bọn họ tụ tập ở cửa ra vào, vươn cổ ra xem.
"Đến rồi đến rồi! Tôi nghe thấy tiếng rồi!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tôi cũng nghe thấy! Mau lên! Kiểm tra lại xem có sai sót gì không!"
Dưới ánh mắt nóng bỏng của Hạ gia, đội rước dâu cuối cùng cũng đến cửa phủ Nhiếp chính vương.
Đội danh dự rút lui trước, Hạ Vân Sâm xuống ngựa, điêm tĩnh đi ra ngoài kiệu dưới sự chú ý của mọi người, cúi người xuống và đưa tay ra tư thế đã từng lén luyện tập riêng mấy lần.
Người bên ngoài im lặng, ai cũng hồi hộp chờ đợi tân nương xuất hiện.
Điều này khiến Giang Đình có chút lo lắng.
Cô thở ra, trấn tĩnh lại nở một nụ cười hoàn hảo và phù hợp, sau đó dùng hết sức cố gắng cả đời để làm cho động tác của mình ưu nhã và đoan trang nhất có thể.
Hỷ bà giúp vén rèm kiệu lên, vui vẻ nói: "Tân nương xuống kiệu!"
Hạ gia biết Giang Đình không thích những thứ rườm rà đó, hơn nữa, phong tục dân gian ở biên thành rất hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, mọi người đều không cứng nhắc trong những việc nhỏ nhặt như đá vào cửa kiệu hay bước qua lò than.
Giang Đình nhìn bàn tay thon dài cân đối đang duỗi ra trước mặt lặng lẽ chờ đợi cô, cô ngước mắt nhìn chủ nhân của bàn tay đó, nụ cười càng sâu hơn... Sau đó cô dứt khoát đưa tay lên, vén vạt váy, gọn gàng lưu loát chui ra khỏi kiệu hoa.
Hạ Vân Sâm nắm tay cô, hai người đứng cạnh nhau, mười ngón tay đan chặt trông như một đồi bích nhân áo đỏ. Tiếng pháo lại nổ vang, người xem lại reo hò, nhạc công bắt đầu đàn đi chơi lại, có người hồ “Tân nương xinh đẹp quá, có người hô "Trăm năm hạnh phúc!", còn có người điên cuồng ném bao lì xì vào tiên đồng.
Mà đối với Giang Đình, mọi ồn ào, náo nhiệt đều đã cách xa cô, dường như thứ duy nhất còn sót lại trong thế giới của cô chỉ là con đường trải thảm đỏ trước mặt và người đi cạnh cô.
Lòng bàn tay Hạ Vân Sâm ẩm ướt, y khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y cô, như muốn xác nhận mọi thứ là thật chứ không phải ảo ảnh.
Giang Đình không khỏi liếc nhìn khuôn mặt của y, khuôn mặt căng thẳng, cằm hơi hếch lên, nhìn thẳng về phía trước, bước chân vững vàng và mạnh mẽ... Nhưng chỉ có Giang Đình mới có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng và hơi ấm trong lòng bàn tay y, cùng với một trái tim đập siêu nhanh.
Y đang hồi hộp sợ chỉ là ảo ảnh.
Cô nhịn không được mà mím môi mỉm cười.
Hai người bước về phía trước trong sự vây quanh của mọi người, tiến vào đại điện, bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái... Hoàn thành nghi lễ đã được lên kế hoạch từ lâu, nhận lấy những lời chúc phúc từ mọi người.
Hạ phu nhân, lão phu nhân và những người khác đều ứa nước mắt, vui đến phát khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-602.html.]
Giang Đình ngồi thẳng lên, thấy Hạ Vân Sâm đang lẳng lặng nhìn cô. Đôi mắt y trong trẻo mà chăm chú, phản chiếu hình bóng của cô, giống như hàng ngàn hàng vạn điều tốt lành hôm nay đều hội tụ trong đó.
Giang Đình trước tiên mỉm cười, mở miệng, dùng khẩu hình miệng nói: 'I love you. Hạ Vân Sâm đọc hiểu ý của cô, không khỏi hơi khựng lại một chút, môi mấp máy, cuối cùng làm như không có chuyện gì cụp mắt xuống, siết chặt tấm lụa đỏ trong tay.
(Đừng thắc mắc tại sao chị nói tiếng Anh mà ảnh hiểu nha hahahaha. )
Giang Đình nhìn đôi tai đỏ ửng của y, cười càng thêm xán lạn.
Ôi chao, đại hôn mà tân lang còn ngại ngùng hơn cả tân nương, quả thực cô còn chưa thấy qua đó.
Sau khi bái thiên địa xong, hôn lễ xem như kết thúc. Giang Đình được đưa vào phòng tân hôn, các khách mời bắt đầu ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa. Hạ Vân Sâm cũng bị một đám võ tướng dẫn dụ đi.
Giang Đình vừa bước vào phòng ngủ, đi vòng qua bức bình phong, lập tức thấy được chiếc giường có màn trang trí chắc chắn. Cô vẫn rất hài lòng với căn phòng này, Hạ gia giàu có, Nhiếp chính vương quyền thế, vương phủ tự nhiên được tu sửa tốt, mặc dù có chút gấp gáp chỉ có thể tu sửa sân của các chủ tử nhưng cũng có thể thấy được cách bài trí rất được dụng tâm cẩn thận.
Cô nhìn qua một lượt, phát hiện có rất nhiêu thứ mà cô đã từng đề cập với Hạ Vân Sâm về ngôi nhà mà mình mơ ước trông như thế nào.
Đồ đạc và những thứ khác đều là đồ mới làm, cô không có yêu câu gì cao, nhìn tới nhìn lui không có gì không hài lòng cả.
Về phân chiếc giường màn che kia là do cô tự tay làm, khá lớn, đủ rắn chắc, sử dụng 10 năm cũng không sợ hỏng.
Trong phòng khắp nơi đều treo rèm lụa đỏ, thắp nến đỏ, trên giường đắp chăn bồng thêu hình uyên ương và sen tịnh đế, rèm sa màu đỏ buông xuống, còn chưa nằm lên đó mà trong đầu Giang Đình đã xuất hiện 8891 cảnh không thích hợp với thiếu nhi rồi. .
Chẳng qua chạy tới chạy lui mấy ngày như vậy cô cũng hơi mệt, bèn ngồi xuống ghế. Thính Sương Thính Tuyết nhanh chóng mang trà nóng và bánh ngọt đến cho cô.
Giang Đình đẩy đĩa: "Các cô cũng ăn một chút đi."
Hai nha hoàn vội vàng tạ ơn, mọi người đều rất đói nên ăn mấy đĩa bánh ngọt, uống hai bình trà rồi thôi.
Ăn xong, Thính Sương bưng nước cho Giang Đình súc miệng, Thính Tuyết dùng khăn tay lau tay cho cô.
Thính Sương nhắc nhở: "Bệ hạ đừng dùng tay xoa mặt, nếu không sẽ làm hỏng lớp trang điểm."
Giang Đình đang định gãi ngứa thì khựng lại một chút: "Đầu đã vào động phòng rồi còn giữ gìn làm gì nữa?"
Thính Sương đang định giải thích thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, giọng nói lớn của bà v.ú vang lên:
"Bệ hạ! Khởi bẩm bệ hại Tiệc rượu ở tiên viện đã sắp được dọn xong, những người náo động phòng của đều tới cả rồi!"
Giang Đình quay đầu nhìn Thính Sương, lại quay đầu nhìn Thính Tuyết, kinh ngạc nói: 'Náo động phòng là cái gì?"
Tại sao không ai nói với cô về chuyện này hết vậy?"
"Náo như thế nào?"
Thính Tuyết giải thích: "Có nghĩa là người thân, bạn bè, họ hàng sẽ đến phòng tân hôn... Chơi đùa'.
"Chơi đùa?"