Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 590
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:54:16
Lượt xem: 13
Y nói: "Cho dù Giang Đình muốn trở về Bắc Nhung hay biên quan, ta đều sẽ đi cùng cô ấy."
Đại thần kêu gào thảm thiết: "Vậy ai sẽ là Hoàng đế?"
Vì vậy, cả Hạ Vân Sâm và Lý gia đều tiến cử một ứng cử viên, đó chính Ngũ hoàng tử của tiên hoàng.
Ngũ hoàng tử hiện tại mới tám chín tuổi, có thể bổ nhiệm bốn nội các đại thân để phụ tá triều chính, mà Hạ Vân Sâm là Nhiếp chính vương, nắm giữ binh quyền.
Như vậy, cho dù y không cân làm Hoàng đế song vẫn có thể thực tế dưới một người trên vạn người, cũng không cân bởi vì thân phận Hoàng đế mà bị ràng buộc vào kinh thành và hoàng cung.
Hạ Vân Sâm nói xong, Giang Đình hai mắt sáng lên, cô nhào vào lòng y, khẩu hình miệng lẩm bẩm: "Người đàn ông của em giỏi quái"
Khủy tay Hạ Vân Sâm chống đỡ nửa người trên, trong mắt mang theo nụ cười ôn hòa, y đưa tay xoa đầu Giang Đình, hôn lên trán cô: “Như vậy, anh có thể đi cùng em đến bất cứ nơi nào em muốn."
Giang Đình cực kỳ hài lòng, cô lăn lộn trên giường, đ.ấ.m đấm xuống giường tỏ vẻ hưng phấn.
Đột nhiên, cô nắm lấy chăn bông và nhìn chằm chằm vào Hạ Vân Sâm, Hạ Vân Sâm dừng lại, hỏi: "Sao vậy?"
Giang Đình di chuyển ánh mắt xuống phía dưới, đảo quanh bụng y rồi chỉ trỏ.
Hạ Vân Sâm cho rằng Giang Đình đang quan tâm đến mình nên trả lời: "Gần như đã khỏi rồi."
Giang Đình bước tới, ánh mắt sáng ngời, giơ tay vén vạt áo y lên. Chỉ thấy phần bụng phẳng lì săn chắc của Hạ Vân Sâm lấm tấm những vết sẹo lớn nhỏ, vết sẹo gân nhất vừa bong ra giờ chỉ còn là một dải thịt màu hồng.
Cô biết, nếu đi lên cao hơn nữa thì trên n.g.ự.c y cũng có vết sẹo, toàn thân của y, ngoại trừ khuôn mặt ra thì không có chỗ nào là không bị thương cả.
Hạ Vân Sâm co người lại, muốn kéo chăn đắp lên người mình.
Y và Giang Đình đã không thân mật mấy tháng rồi, hiện giờ y vẫn rất ngại ngùng.
Giang Đình nhìn những vết sẹo, nhăn mũi một cái. Cô buồn bã nhìn chúng, sau đó đưa ngón tay ra chạm vào chúng.
Cô thê rằng đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng Hạ Vân Sâm bị thương.
Những ngày sắp tới, cô sẽ không để y phải chịu tổn thương dù chỉ một chút.
Cơ thể Hạ Vân Sâm có chút cứng đờ, y nói: Sẹo có gì đẹp mà nhìn chứ? Em đói bụng không, anh mang cho em một ít đồ ăn nhét"
Đột nhiên, y nghĩ tới điều gì đó, nói: "Hôm nay là đêm giao thừa, để anh bảo nhà bếp làm bánh trôi mang lên."
Y muốn rời khỏi giường nhưng bị Giang Đình giữ lại, sau đó cô đột nhiên tiến tới hôn lên bụng y.
Cô dùng môi nhẹ nhàng xoa xoa vết sẹo, Hạ Vân Sâm cảm thấy ngứa ran, y nhanh chóng bình tính lại nói: “Giang Đình, em đang làm gì vậy?”
Giang Đình tựa đầu vào bụng anh, dùng tay ôm lấy eo anh, nói từng chữ: "Du Nghiêu, kéo em đi, lúc đó... Em tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Hạ Vân Sâm khựng lại, đau lòng giơ tay ôm lưng cô.
"Mọi chuyện đã qua rồi, mọi chuyện đã qua rồi, em vẫn còn ở đây, anh cũng ở đây... Đừng sợ, đừng sợ nhé..."
May mắn, may mắn mà ông trời phù hộ cho y đến kịp thời, phù hộ cho Giang Đình vẫn ở bên cạnh y.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, thâm vui mừng và may mắn cho những người sống sót, đồng thời cũng vì cuộc sống tương lai mà nảy sinh mong đợi trong lòng. ...
Một tháng sau.
Tục ngữ có câu, nước một ngày không thể thiếu vua, sau khi mọi chuyện sau đó đã được giải quyết xong, trong khi các võ tướng và đại quân khắp cả nước đều có mặt, lập tức bắt đầu cử hành lễ đăng quang của Hoàng đế và lễ phong vương Nhiếp chính vương.
Là Nhiếp chính vương, cũng là thân vương duy nhất có thực quyền trong triều đại này, đương nhiên đất phong của Hạ Vân Sâm là do bản thân y lựa chọn.
Lập tức, y đã không chút do dự chọn biên thành và Hưng Châu.
Hưng Châu này nối liền với Bắc Nhung, mà biên thành còn là "hang ổ" của y, từ nay về sau có thể nói biên giới đã không còn nữa, Bắc Nhung và biên quan dứt khoát đã trở thành người một nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-590.html.]
Hạ Vân Sâm làm Nhiếp chính vương, cũng kiêm luôn chức Thần Uy đại tướng quân, nắm giữ phần lớn binh quyền ở Đại Dĩnh, cựu Thân Uy đại tướng quân chính thức cáo lão hồi hương.
Trước khi Hoàng đế lên ngôi, mọi việc lớn đều cần có sự đồng ý của Hạ Vân Sâm.
Thế là, mặc dù ở tận biên quan xa xôi nhưng tay y vẫn cầm thực quyền, có thể gọi là Hoàng đế vô ngai, biên thành xem như trở thành kinh thành thứ 2, đồng tồn tại.
Trong triều không ai dám nói gì, dù sao điều đó cũng không gây tổn hại đến lợi ích của họ nên vội vàng đồng ý.
Cho nên Hạ Vân Sâm quyết định toàn bộ Hạ gia ở kinh thành sẽ chuyển đến biên thành, ngay cả mộ tổ tiên của họ cũng sẽ được chuyển đi.
Tổ tiên của Hạ gia đã nhiều thế hệ trấn giữ biên thành, vì vậy họ nên được chôn cất ở biên thành sau khi c.h.ế.t mới đúng.
Trước khi di cư, khoảng một trăm thành viên của Hạ gia đã ở từ đường bái tế tổ tiên, đầu của Khố Liệt Hãn được ném ra phía trước để tổ tiên của Hạ gia tận mắt chứng kiến.
Sau khi tế bái xong, mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc, mang theo mọi thứ, từ nay về sau chỉ còn lại một số người hầu canh giữ Hạ phủ ở kinh thành, lâu lâu trở lại kinh thành xem là được.
Hành lý của bọn họ chất lên mấy chục chiếc xe ngựa, được Hạ gia quân và quân Bắc Nhung hộ tống ra khỏi thành.
Triệu Khinh Hồng, Khổng Tiêu, Lý Trạch, Tần Quyết, Tạ Ninh và những người khác đều đi theo, bọn họ đều muốn quay trở vê biên thành, về vùng đất mà họ đã đổ mồ hôi, nước mắt và máu. Quay trở lại nơi họ đã gặp nhau.
Vào ngày khởi hành, trời có tuyết rơi.
Đây là trận tuyết đâu mùa xuân, gió không mạnh, tuyết cũng không dày, nhưng mọi người đều đã hóa thành đầu trắng.
Tiểu hoàng đế dẫn các quan đại thân lên cổng thành lâu vừa mới sửa xong để tiễn bọn họ, hai bên đường đầy người tiễn biệt, ai cũng điên cuồng nhét đồ ăn thức uống vào, nhiệt tình đến mức giống như muốn làm tan băng tuyết trên trời vậy.
Cả đội chậm rãi bước ra khỏi kinh thành, quãng đường dài đến mức không thể nhìn thấy phần cuối.
Đám người Triệu Khinh Hồng cưỡi ngựa đi phía trước, trò chuyện cười nói, trong xe ngựa phía sau, các nữ quyến Hạ gia hưng phấn ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Các tướng sĩ đều rất vui mừng, cuối cùng họ cũng được về nhà.
Hạ Vân Sâm đi bên cạnh Giang Đình, hai người sóng vai nhau đi một cách chậm rãi.
Giang Đình ngồi trên lưng ngựa nhìn lại chặng đường mình đã ởi tới, những tòa thành lâu cao lớn ở kinh thành dần dần biến mất trong gió tuyết.
Trong lúc rảnh rỗi, cô chỉ đơn giản bắt đầu ngân nga một bài hát của thế hệ sau, để tưởng nhớ những cơn gió, sương giá, mưa tuyết trên đường đi cùng với việc tâm nguyện của cô hiện giờ đã được thực hiện được.
Cô nhìn về phía trước và hát:
Đời này sao lắm tiếng thở than
Kể sao hết chuyện năm ấy
Nhìn cát chảy hợp rôi tan
Ngoái đầu lại, chân trời đăng xa
Hát xong, cô cười lớn và hát tiếp:
Anh hùng sao cũng lắm thở than
Bia gấy đổ trở thành phế tích
Chàng không thấy núi xanh
Mộ hào kiếp hóa bụi trần...
Chuyện cũ như khỏi bụi, may mắn mà bọn họ đều vẫn còn bên cạnh cô.
“Hạ Vân Sâm!"
Giang Đình cười cảm thán một tiếng, duỗi tay: "Em và anh cùng đi."
Hạ Vân Sâm nheo mắt mỉm cười, đưa tay ra bắt tay cô. "Được, cuộc đời này chúng ta đồng hành cùng nhau."