Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 585
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:52:03
Lượt xem: 3
Giang Đình nói: "Đừng nói nhảm nữal Du Nghiêu ở đâu! Cút ra đây!"
Thần kinh của cô hiện giờ đang rất căng thẳng, giống như người ta đã nói vậy, chọc ai chứ đừng ngu đi chọc một đứa điên. Mà cô bây giờ chính là một kẻ điên hàng thật giá thật, bắt người g.i.ế.c người, trong khoảng thời gian này cô đều không được ngưng nghỉ một chút nào, khiến cô phải nổi điên.
Hôm nay không phải cô điên, mà là bị người khác ép đến phát điên!
"Tứ hoàng tử há có thể để ngươi muốn gặp là gặp được sao, còn không....
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình lạnh lùng liếc nhìn, dùng ngón chân nhấc một chiếc ghế lên và đá tới, dứt khoát đập bay người kia.
"Bảo Du Nghiêu ra ngoài gặp tao!" Cô giận dữ gầm lên: "Nếu không... Tao sẽ đốt ngòi nổi"
Cô lấy que lửa ra, dáng vẻ định châm lửa khiến những người xung quanh sợ hãi lùi lại.
Lúc này, một giọng nam truyền đến với giọng điệu giễu cợt: "Giang Đình, cuối cùng cô cũng chịu tới gặp tôi rồi à, tôi còn tưởng cô sẽ đấu với tôi đến cùng nữa chứ.
Giang Đình cất giấy bật lửa đi, lạnh lùng nhìn người mới đến.
Du Nghiêu mặc một bộ trang phục bó sát, chậm rãi đi tới dừng lại trước mặt cô, thân hình cao lớn của anh ta hệt như kiếp trước, khiến cô có cảm giác bị áp bức không ít.
Du Nghiêu nói: "Tôi nghĩ cô đến đây là muốn đàm hòa với tôi chứ không phải tới để liêu mạng đúng không? Ngoan ha, bỏ thuốc nổ xuống, đánh đánh g.i.ế.c giết không giải quyết được vấn đề đâu." Giang Đình không phản ứng.
Du Nghiêu tiếp tục nói: "Tôi đã ra lệnh rồi, nếu như tôi c.h.ế.t tất cả tướng sĩ sẽ lập tức công thành. Cô cảm thấy đám người trên cổng thành còn có thể cầm cự được bao lâu?"
Anh ta cố ý nhìn chung quanh: "Ơ? Tên nhóc Hạ gia kia không có đi cùng với cô à? Không phải hắn c.h.ế.t trận rồi đấy chứ?"
"Bịch bịch", Giang Đình thả toàn bộ thuốc nổ trên người cô xuống đất.
Cô tin rằng gã điên Du Nghiêu có thể làm được những gì anh ta nói, nếu cô làm tổn thương anh ta, anh ta nhất định sẽ có phương án dự phòng.
Hơn nữa mục đích cô đến hôm nay chỉ là để trì hoãn thời gian mà thôi.
Du Nghiêu gật đầu: "Thế này mới đúng chứ li, đao kiếm cũng buông xuống luôn nào, cô xem cô kìa, không có chút thành ý nào hết." Giang Đình im lặng đặt kiếm Vấn Trân và đoản đao lên trên bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-585.html.]
Du Nghiêu xua tay nói: “Mọi người lui xuống đi, ta muốn tâm sự loài chim biển vui vẻ với Giang đại nhân."
Lính canh mang vũ khí của Giang Đình lên khay rồi đi ra ngoài, chỉ để lại hai người họ trong lêu.
Du Nghiêu đưa tay vỗ vỗ Giang Đình vai nói: 'Giang Đình à Giang Đình, cô có biết từ kiếp trước tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cô không hả?"
Giang Đình mỉm cười: "Cho nên?”
'Cho nên tôi mới vô cùng có thành ý mời cô làm Hoàng hậu của tôi, chúng ta cùng nhau thống trị thiên hạ này, đáng tiếc cô lại tàn nhẫn từ chối."
Du Nghiêu thở dài, lắc đầu quay lại ghế ngồi xuống: "Không còn cách nào khác, tôi đành phải vô lễ, cô không thể trách tôi được đâu nha."
Giang Đình nói: "Du Nghiêu, có phải tới bây giờ anh còn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tâm kiểm soát của anh không? Anh thật sự cho rằng tôi không nắm bắt được điểm yếu của anh à?”
Du Nghiêu cầm tách trà dừng lại một chút: "Ý cô là gì?"
Giang Đình từng bước một đến gần anh ta và nói: "Nếu tôi không đoán sai, mặc kệ tôi có đụng đến anh hay chưa, anh đã ra lệnh tấn công kinh thành rồi phải không?”
Du Nghiêu trong lòng giật mình, sau đó cười nói: "Sao cô biết được?"
"Bởi vì, chúng ta là đối thủ của nhau, anh hiểu tôi, ngược lại tôi cũng rất hiểu rõ anh."
Giang Đình nhìn thẳng vào anh ta: "Anh biết điểm yếu của tôi là Hạ Vân Sâm, nên anh đã bắt anh ấy và đe dọa tôi trở vê kinh thành. Anh cũng biết điểm yếu của tôi là mềm lòng, vì kinh thành và những người đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến gặp anh."
Du Nghiêu cong môi nói: “Đúng vậy, nhưng tôi không giống cô. Tôi không có người yêu, không có lòng trắc ẩn, thế nên cũng không có điểm yếu."
"Anh thật sự nghĩ như vậy sao?" Giang Đình bình tĩnh nói: "Vậy anh gấp cái gì? Anh đang lo lắng cái gì hửm?”
Du Nghiêu ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Giang Đình: "Gấp cái gì là gấp cái gì?"
"Anh nôn nóng vội vàng phải chiếm được kinh thành, không phải vì quân tiếp viện của chúng tôi đang đến, mà bởi bị đại nạn của anh sắp tới thời hạn rồi đúng không?"
Trong nháy mắt, ánh mắt Du Nghiêu thay đổi, vẻ mặt bình tĩnh vừa rồi dường như có một vết nứt, nụ cười mà anh ta cố tình giả vờ cũng biến mất.
Anh ta đột nhiên đứng dậy và nghiêm nghị nói: 'Cô đang nói gì vậy?” Giang Đình lùi lại một bước: “Chúng ta nói thẳng nhé, một loại hệ thống Hoàng đế nào đó ràng buộc với anh, nếu như anh không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ chết, đúng không?” Sắc mặt Du Nghiêu cực kỳ khó coi.