Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 584

Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:52:01
Lượt xem: 5

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ.

Quân địch thực sự quá điên cuồng.

Cuối cùng, quân địch rốt cục vẫn leo lên được tường thành.

Giang Đình rút kiếm ngắn ra, chăm chú nói: "Đến đây nào, quyết chiến cuối cùng.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt thấy c.h.ế.t không sơn.

Chiến đấu vì kinh thành, chiến đấu vì những người thân yêu và chiến đấu vì quê hương!

Đây là một cuộc chiến tranh tàn khốc đủ để đi vào lịch sử, hai bên đầu mất đi nhân tính như dã thú, chỉ biết giết, giết, g.i.ế.c và giết, ai cũng đáng chết!

Sau khi đống xác c.h.ế.t dưới thành cao tới cổng thành, sau khi mặt trời lặn ở đường chân trời dường như bị nhuộm đỏ bởi máu, sau khi vũ khí của mọi người đều mẻ, hổ khẩu* rách toạc và toàn thân đầy máu, quân địch trên cổng thành cuối cùng cũng bị tiêu diệt.

*Hổ khẩu là phân giữa ngón cái và ngón trỏ.

Lần này quân địch không còn vội vàng công thành nữa mà dần dần rút lui.

Các tướng sĩ ném xác quân địch khỏi trên cổng thành xuống, sau đó mang theo từng gánh vôi sống và tro thực vật để che đi vết máu.

Còn nửa ngày nữa quân tiếp viện mới đến.

Đêm đó không ai dám nghỉ ngơi, bọn họ ôm vũ khí gác ở trên thành lâu.

Mọi người đều biết đêm nay chính là thời điểm quyết chiến, nếu đêm nay quân địch tấn công lên thành lâu, liệu bọn họ có thể cầm cự được không...

Trong lòng ai nấy đều hoang mang...

Không giữ được thì phải làm sao, bằng mọi giác nhất định phải thủ đến cùng.

Sắc mặt mọi người đều tê dại.

Lý Trạch ôm vò rượu, dựa vào vai Khổng Tiêu khóc lớn: "Hức, đêm nay chúng ta sẽ c.h.ế.t sao?"

Khổng Tiêu nói: "Hên xui đi, ngày mai viện quân đến rồi."

Mặc dù nàng nói như vậy nhưng trong lòng cũng lo sợ bất an, nếu nàng là Tứ hoàng tử, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội đêm cuối này.

Triệu Khinh Hồng nói: "Có nhiều người như vậy chôn cùng tôi cũng không phải là lỗ"

Mấy ngày qua số người mà hắn g.i.ế.c khỏi cần phải suy nghĩ tính đếm, ít nhất cũng được cả trăm rồi. Lý Trạch lẩm bẩm: "Ai muốn đi chung với cái mặt thúi của anh xuống suối vàng chứ hả? Khổng Tiêu à, cô chờ tui nha, nhớ đợi tui đi cùng đó, đừng bỏ tui lại.

Khổng Tiêu vội vàng dỗ dành: "Được được được, ba người chúng ta sẽ đi cùng nhau."

Lúc này, một bóng người cao lớn đi tới, vẻ mặt ngưng tụ nói: "Mọi người có nhìn thấy Giang Đình không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-584.html.]

Mấy người ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Sâm, Lý Trạch đáp: 'Không phải sư phụ đi về cùng ngài nghỉ ngơi sao?"

Hạ Vân Sâm lắc đầu: "Trong lêu không có người, áo giáp và kiếm Vấn Trân của ta cũng đều không thấy."

Mấy người trong gió nhìn nhau, không khỏi nuốt nước miếng, khó nhọc nói:

"Chẳng lẽ cô ấy đi tìm Tứ hoàng tử?"

*xx** Ở vùng hoang dã bên ngoài kinh thành, cơn gió mang theo mùi máu, cuốn theo những người đi ngược gió.

Giang Đình cưỡi ngựa phi nước đại trong đêm tối, tay cầm dây cương quấn vòng gạc.

Đôi mắt của cô đặc biệt sáng, cho dù không cần đèn dầu vẫn có thể nhìn thấy rõ con đường phía trước.

Doanh trại địch chỉ cách kinh thành hai dặm, Giang Đình trong nháy mắt đã đến bên ngoài doanh trại.

Những người lính trong trại đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho đợt công thành tiếp theo.

Đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ đối với tất cả mọi người.

Giang Đình bỏ ngựa, nhanh chóng ẩn giấu tung tích xông vào, đi thẳng về phía lêu chính.

Tối nay cô phải câm chân Du Nghiêu và buộc anh ta ngừng lệnh tấn công kinh thành.

Tướng sĩ ở kinh thành sắp không cầm cự được nữa rồi.

Lêu chính được thắp sáng rực rỡ và được canh gác nghiêm ngặt, Giang Đình ngồi xổm ở đó một lúc lâu, cuối cùng hạ gục một tiểu binh mang nước nóng đến, mặc đồ của hắn vào rồi cầm lấy thùng đi tới cửa lầu chính.

Lính gác cửa nhìn cô, bất mãn nói: "Bảo các cậu đưa nước nóng thôi mà, làm gì lề mê thế?"

Giang Đình vội vàng nói: "Tiểu nhân đang ởđi thì bị trượt chân ngã, nước tràn ra ngoài nên tôi phải quay lại xách một cái xô khác."

Thủ vệ đưa tay tới nói: "Đưa nước nóng cho tôi, cậu có thể quay về rồi."

Giang Đình dừng một chút, ngước mắt lên, mà lúc này thủ vệ kia cũng đồng thời nhìn cô, hắn ta sửng sốt nói: "Ngươi, ngươi là... "Phập" một tiếng, chủy thủ của Giang Đình đã đ.â.m vào n.g.ự.c hắn ta.

Giang Đình thấy không thể ngụy trang được nữa, đành phải lấy kiếm Vấn Trân ra, dứt khoát c.h.é.m g.i.ế.c mấy tên thủ vệ. đá tung cửa xông vào.

Một tiếng thét chói tai xé trời: "Có sát thủ! Bảo vệ Tứ hoàng tử!"

Doanh trại đột nhiên trở nên hỗn loạn, tất cả quan viên và cận vệ của Tứ hoàng tử đều tụ tập xung quanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Đình một tay câm kiếm, một tay cầm thuốc nổ, nói: "Ai dám tới đây! Trên người ta có mười quả thuốc nổ, có thể san bằng trại của các ngươi thành bình địa!"

Đám người lập tức dừng tay, nhìn cô với ánh mắt sợ hãi.

Giang Đình nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Bảo Tứ hoàng tử ra ngoài gặp tal"

"Nghịch tặc to gan! Dám đơn thân độc mã đột nhập vào doanh trại, còn không mau bó tay chịu trói!

Loading...