Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 582
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:51:57
Lượt xem: 8
Nhã Như nghiến răng nghiến lợi không chịu nhượng bộ: "Tôi không phải người Đại Dĩnh, nhưng anh là người Đại Dĩnh."
Nói xong, không đợi Tần Quyết kịp phản ứng, Nhã Như đã đẩy anh ta ra, châm lửa thuốc nổ, câm lấy trong tay, nhanh nhẹn nhảy lên tường thành rồi nhảy xuống.
Triệu Khinh Hồng và võ tướng cấp cao nọ theo sát phía sau, trong khi Giang Đình và Hạ Vân Sâm đang tranh giành sợi dây. Cả hai nhìn nhau không chịu buông tay, trong mắt đối phương đều là tình cảm sâu đậm.
Giang Đình thấp giọng gọi: "Hạ Vân Sâm.
"m2?"
Giây tiếp theo, Giang Đình đột nhiên bước tới, móc lấy cổ y, hôn lên miệng y. Hạ Vân Sâm lập tức xịt keo, cả người khờ luôn, thế là sợi dây tức thì bị Giang Đình giật đi.
Cô nhanh chóng bay đến bức tường thành, quay lại mỉm cười với người yêu, rồi nhảy xuống không chút do dự.
Hạ Vân Sâm xông tới tường thành, binh lính tưởng rằng y muốn đuổi theo nên vội vàng hét lên: "Chỉ huy sứ đại nhân! Xin hãy bình tĩnh!
Lý Trường Hoằng liếc nhìn Hạ Vân Sâm, cười mỉa một tiếng: "Đã nhìn ra được rồi Giang Đình thực sự rất yêu anh.
Hạ Vân Sâm lạnh lùng cho anh ta một ánh mắt hình viên đạn, ra lệnh: "Tất cả cung thủ, yểm trợ!"
Dứt lời, bản thân y cũng chộp lấy một cây cung nhắm vào quân địch đang câm cung bên dưới tường thành, dùng hết mũi tên này đến mũi tên khác thu hoạch đầu kẻ địch.
Bọn quân địch liêu mạng b.ắ.n tên lên trời, ý đồ muốn b.ắ.n c.h.ế.t đám người Giang Đình. Chẳng qua cả bốn đều là người võ nghệ cao cường, trường kiếm trong tay vung lên tạo thành hoa kiếm, hất bay tất cả những mũi tên lao về phía họ, sau đó đốt thuốc nổ ném vào quân địch.
Chỉ là võ tướng gặp phải một vấn đề, đó là quân địch bất ngờ phản ứng, dùng hết sức đẩy quay xe lại, miệng nòng pháo cũng đổi hướng.
Điều này khiến hướng xoay định sẵn của võ tướng bị lệch, làm cho thuốc nổ khó ném vào.
Trong khoảnh khắc tia lửa lóe lên anh ta đột nhiên gầm lên, sau đó buông sợi dây ra lao vê phía nòng pháo.
Tướng sĩ trên cổng thành muốn rách cả mi mắt mà hét ầm lên: "Tôn thiên hộ!!!" “Tôn thiên hộ!!!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Tôn thiên hộ ôm lấy nòng pháo, trong khoảnh khắc ngọn giáo của quân địch xuyên qua cơ thể mình, anh ta đã thành công nhét quả thuốc nổ vào nòng pháo với nụ cười gắn trên môi.
"Bùm——
Bốn khẩu pháo cơ hồ lập tức nổ tung, thổ long gầm lên, trời đất thay đổi, mọi người ôm đầu ngồi xổm xuống.
Mãi đến khi tiếng gâm vang vọng dần dân nhỏ đi, mới có người đứng dậy kêu lên: “Thiên hộ đại nhân!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-582.html.]
“Tôn thiên hộ! Hức... Hu hu...'
Bốn người Giang Đình mang theo vẻ mặt đầy bụi cát và nỗi sợ hãi kéo dài trèo lên tường thành, ngơ ngác nhìn lại, thật nguy hiểm, thật nguy hiểm.
Dưới thành liên tiếp xảy ra mấy vụ nổ lớn, thế tiến công của quân địch cuối cùng cũng chậm lại, người trên cổng thành cũng có cơ hội thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người âm thâm dọn dẹp chiến trường, khiêng xác binh sĩ tử trận xuống, mang đá lăn và các vật liệu khác lên.
Giang Đình và những người khác ngồi dọc theo bức tường, mỗi người bưng một vò rượu, các vò rượu va vào nhau tạo ra âm thanh va chạm chói tai, sau đó rượu mạnh đi vào cổ họng, làm dịu đi phần nào cảm giác ớn lạnh trong cơ thể và trái tim.
"Còn hai ngày rưỡi nữa."
Giang Đình dựa đầu vào tường, lắc lắc bốn ngón tay: "Hai ngày rưỡi!"
Hạ Vân Sâm nắm lấy bàn tay bẩn thỉu của cô, kéo xuống: "Em say rồi."
"Em không say!" Giang Đình quay đầu nhìn anh, chỉ vào đầu cô: "Em chỉ là, chỉ là hơi không tỉnh táo ở đây thôi."
Hạ Vân Sâm đứng dậy, cầm vò rượu đặt ở bên cạnh cô, sau đó luồn tay dưới cánh tay cô nâng cô lên: Đi thôi, anh đưa em về."
Y nửa kéo nửa bế Khương Đình xuống cổng thành, trở về nơi nghỉ ngơi tạm thời, người hầu của Hạ phủ mang nước nóng và đồ ăn đến.
Hạ Vân Sâm rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau mặt cho Giang Đình, nhẹ nhàng nói: Giang Đình, Đình Đình.
Giang Đình trợn tròn mắt: "Sao ạ?"
“Đừng tự trách mình.'
Hạ Vân Sâm thì thầm, tiến lại gân, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Anh không trách em.”
Giang Đình cụp mắt xuống, không nói gì.
Cô luôn thắc mắc cuộc chiến này bắt đầu như thế nào, Tứ hoàng tử muốn trở thành Hoàng đế, nhưng trong nguyên tác, anh ta lại là người cuối cùng lên ngôi. Chẳng lẽ chỉ vì sự tồn tại của cô và Hạ Vân Sâm sao?
Xuyên không không phải là chuyện cô chủ động, nhưng cô chỉ muốn cứu Hạ Vân Sâm, chẳng lẽ điều này không thể dung thứ được sao?
Cô hiện tại vô thức đặt mình cùng Tứ hoàng tử ở hai phía đối lập, Tứ hoàng tử muốn tấn công kinh thành, cô muốn bảo vệ kinh thành, Tứ hoàng tử có thuốc nổ và đại pháo, còn cô thì sao?
Cô chẳng những không phát hiện ra điểm yếu của Tứ hoàng tử, thậm chí còn không biết cách tự vệ.
Rất nhiều người, rất nhiều binh lính đặt hy vọng vào cô, nhưng cô không thể dẫn bọn họ ra ngoài.