Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 575
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:51:45
Lượt xem: 6
Giang Đình bước vào cửa đưa tay cho y, Hạ Vân Sâm vô thức nắm lấy tay cô, xoa xoa cho cô: 'Hôm nay em mệt không?”
Giang Đình gật đầu,'Mệt xỉu lên xỉu xuống luôn."
Hạ Vân Sâm vỗ vỗ chiếc ghế đệm nhung dày bên cạnh, nói: "Ngồi đi."
Giang Đình lắc đầu cười: "Không cân, em muốn nhanh chóng đi ăn nồi thịt dê.
Cô nheo mắt, cười xấu xa nói: "Anh là bệnh nhân, không được ăn thịt dê.
Hạ Vân Sâm vỗ vỗ mu bàn tay của cô, tỏ vẻ không hài lòng: "Trước tiên khởi động cho ấm người rồi hãy đi."
Giang Đình quỳ xuống, vươn tay trước bếp than sưởi ấm, thản nhiên nói: "Anh còn nhớ Lý Trường Hoằng ở đại doanh Tây Bắc không?"
Nghe được cái tên này, Hạ Vân Sâm theo bản năng dừng lại, có chút ký ức không tốt hiện lên, trâm giọng nói: “Anh ta làm sao vậy?”
Y sẽ không bao giờ quên rằng Lý Trường Hoằng đã từng có ý đồ với Giang Đình, còn bắt cóc cô nữa.
Y ngoài sáng trong tối chỉnh anh ta một phen, chẳng lẽ người kia lại làm chuyện gì rồi?
Giang Đình nói: "Anh ta vừa hồi kinh chiều nay, cánh tay bị người của Tứ hoàng tử chặt đứt, hiện giờ trở thành đại hiệp một tay rồi."
Mặc dù cô và Lý Trường Hoằng có chút ân oán nhưng hiện tại coi như đồng minh, Lý Trường Hoằng lại rơi vào tình trạng khốn khổ như vậy, Giang Đình cảm thấy bản thân đại nhân đại lượng, không hề so đo với chuyện lúc trước.
Huống chỉ trước đây cô còn có chút dè dặt không biết Lý Trường Hoằng có hợp tác với cô hay không, nhưng bây giờ cô càng tin chắc hơn.
Cô chỉ đơn giản nói với Hạ Vân Sâm vê việc trước đó cô đã lôi kéo Lý Trường Hoằng và việc Lý Trường Hoằng bị đứt tay như thế nào.
Hạ Vân Sâm nghe xong không khỏi mỉm cười sờ trán cô: "Đôi khi anh cảm thấy tính cách của anh không bằng một nửa của em."
Giang Đình dũng cảm, quyết đoán, thông minh và can đảm, dường như có thể bình tĩnh đối mặt với mọi việc gặp phải và tìm ra giải pháp. Cô là một nhà lãnh đạo bẩm sinh, có khả năng thuyết phục mọi người.
Cô có thể thu phục được ngay cả những người có ân oán tình thù với cô như Lý Trường Hoằng. “Anh khen em như vậy sẽ làm em tưởng thật đấy." Giang Đình mỉm cười, xoa xoa tay rồi đứng dậy: "Được nồi, chúng ta quay lại ăn cơm thôi nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-575.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô đưa tay đẩy xe lăn của Hạ Vân Sâm ra ngoài cửa, người hầu nhìn thấy vậy lập tức nhanh chóng đi tới che ô cho bọn họ.
Giang Đình giả vờ phàn nàn: "Anh nói xem, vết thương còn chưa lành nên nằm trên giường mới đúng, sao lại mù quáng chạy ra đây chứ?"
Hạ Vân Sâm kéo chăn lên đầu gối, bình tĩnh nói: "Ừ, trách anh."
Y chỉ là nằm trên giường không nổi nữa thôi.
Tình hình bên ngoài rất căng thẳng, toàn bộ kinh thành đang chuẩn bị chiến tranh nhưng y lại không thể giúp được gì nhiều.
Điều y mong muốn hơn cả là có thể sát cánh chiến đấu cùng Giang Đình. Trước đây, nhiệm vụ của y là canh giữ biên thành và bách tính biên thành nhưng bây giờ nơi mà y bảo vệ là kinh thành. Ở đây có gia đình, có người yêu, còn có quê hương đất nước của y.
Tứ hoàng tử là đối thủ mạnh nhất y từng gặp, làm sao y có thể yên lòng Giang Đình được.
Giang Đình dường như hiểu được suy nghĩ của anh và mỉm cười nói:
"Anh xem sức khỏe em tốt thế này, kể từ khi quen biết anh có khi nào em bị bệnh gì chưa nè! Em thấy sau này khi chúng ta già rồi nhất định anh sẽ ngồi xe lăn trước em đấy hehehe, lúc đó nếu anh dám chọc em á, em sẽ bỏ anh lại giữa đường rồi đi trước. Anh nói xem anh phải làm sao đây hả?”
Hạ Vân Sâm ngẩng đầu nhìn cô: "Vậy anh sẽ kéo áo em..
Giang Đình cười: "Sai rồi, anh phải ôm thật chặt đùi em, vừa khóc vừa cầu xin em."
Hạ Vân Sâm khóe miệng giật giật:
Giang Đình sờ sờ mặt anh: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cân chăm sóc vết thương cho tốt là được, cơ thể là tiên vốn của cách mạng đó biết chưa. Đợi sau khi chúng ta thắng lợi rồi lập tức thành thân, trở vê Bắc Nhung đăng cơ, trở về biên thành trông trọt, chăn dê... Đến lúc đó đón bà nội, mẹ và mọi người đến biên thành ở luôn, để bọn họ cảm nhận phong cảnh bên ngoài. Anh thấy sao hửm..."
Hạ Vân Sâm cụp mắt xuống, cười nhẹ nhàng như băng tuyết tan chảy, nhẹ giọng đáp: Được."
*x**%
Những ngày tiếp theo, tình hình kinh thành ngày càng căng thẳng.
Sắc trời đã tối sâm, toàn bộ kinh thành đều bị bao phủ bởi một tâng màu xám xịt, quân đội của Tứ hoàng tử chỉ cách kinh thành một trăm dặm, sau khi doanh đại doanh Tây Bắc rút lui khỏi Dự Châu về tới kinh thành, phản quân đã sử dụng Dự Châu coi như thành trì của bọn chúng, tạo thành một vòng vây có thể khống chế kinh thành trong phạm vi trăm dặm.
Bách tính bên ngoài kinh thành và Dự Châu đều chạy trốn đến kinh thành, kinh thành không thể không mở cửa để tiếp nhận người tị nạn.