Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 556

Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:51:12
Lượt xem: 8

Đám người lão phu nhân thậm chí không dám nhìn ngón tay gấy trên mặt đất, chỉ có quản gia ngồi xổm xuống run rẩy nhặt ngón tay gãy đó lên cất vào trong hộp. Sau đó quản gia ôm vào trong n.g.ự.c muốn gào khóc, đột nhiên nghe thấy có người ở trước mặt mình nói: "Đưa hộp cho tôi xem."

Quản gia sửng sốt, đặt cái hộp lên tay Giang Đình, ánh mắt tha thiết nhìn cô.

Đám người Hạ phu nhân thấy thế cũng nhìn sang.

Chỉ thấy Giang Đình lấy ba ngón tay gấy kia ra, thuận tay ném cái hộp vào trong lòng quản gia. Sau đó cô khom lưng lấy một nắm tuyết vụn từ dưới chân lên, chà xát ở trong tay, hòa tan nước tuyết bao lấy ngón tay gấy rồi tiếp tục chà xát để loại bỏ m.á.u trên đó. Cô cau mày, lật qua lật lại chăm chú nhìn ngón tay gấy, cuối cùng nói: "Đây không phải tay Hạ Vân Sâm."

Người chung quanh nghe vậy ngẩn ra, lắp bắp nói: "Không... Không phải ư?

Giang Đình gật đầu: "Ừ, hai người còn nhớ tay anh ấy trông như thế nào không?”

Điều đó đương nhiên là không ai nhớ gì rồi.

Mọi người nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: "Làm sao cháu/cô/ em có thể chắc chắn được?"

Giang Đình nhếch môi cười: "Bởi vì cháu/tôi đã từng sờ rất nhiều lần."

Lúc không có việc gì, cô thích chơi đùa với ngón tay Hạ Vân Sâm, tuy rằng tay của y rất thô ráp còn có rất nhiều vết sẹo nhỏ, nhưng khung xương cân xứng thon dài. Móng tay y cũng mượt mà đầy đặn, lúc câm kiếm mạnh mẽ có lực, lúc cầm bút tao nhã duyên dáng, vô cùng xứng với gương mặt của y.

Về ngón tay trước mắt này, Giang Đình dùng tay của mình so chiều dài với nó thử, càng thêm chắc chắn không phải của Hạ Vân Sâm.

Hạ phu nhân ho nhẹ một tiếng: "Khụ, vậy rốt cuộc Tứ hoàng tử có ý gì? Tại sao phải lấy tay người khác giả mạo tay của Vân Sâm, cho chúng ta cơ hội đi thăm chứ?'

Chị dâu nói: "Đúng vậy, Tứ hoàng tử bị bệnh, Giang Đình à em đừng đi, chắc chắn hắn ta không có ý tốt gì đâu."

Giang Đình thở dài, nói: "Chúng ta vào nhà nói đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-556.html.]

Cô ghét bỏ ném ngón tay gãy đó đi, nhận lấy khăn ướt người hầu đưa tới lau tay.

Người hầu vội vàng quét dọn, rồi đứng ở trước mặt người canh giữ ở cửa rắc vôi khử trùng chỗ thuộc quan đã đứng.

Còn vừa rắc vừa mắng: "Phụt, cái gì giống mèo giống chó gì chẳng biết lại đến cửa lớn nhà chúng ta tè bậy, xui xẻo thật..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Đoàn người Giang Đình lại trở về Noãn Các, vừa ngồi xuống, Giang Đình lập tức nói thẳng: "Tối nay con phải đi thăm một lần, con muốn chắc chắn Hạ Vân Sâm an toàn mới được."

Trong kinh thành này trải rộng tai mắt của Tứ hoàng tử, cô chân trước vừa trở về, thuộc quan chân sau đã tìm tới cửa, ai biết được là có phải từ khi cô vào kinh thành đã bị phát hiện hay không.

Hôm nay Tứ hoàng tử xông về phía cô, dùng ba ngón tay gấy kia để uy h.i.ế.p cô.

Nếu như cô không đi, có thể lần sau nhận được sẽ là bộ phận cơ thể của Hạ Vân Sâm. Mà cô cũng muốn nói chuyện với Tứ hoàng tử, nếu có thể không đánh mà vẫn thắng, cứu Hạ Vân Sâm ra là tốt nhất, nếu là không thì trong lòng cô cũng đã nắm chắc.

Hạ phu nhân lo lắng nói: "Chúng ta phái những người khác đi, con không cần đi mạo hiểm đâu."

Giang Đình lắc đầu: "Anh ta vì con mà đến, nếu con không đi thì chắc chắn anh ta còn có chiêu sau nữa. Mọi người cứ yên tâm đi, anh ta không làm gì được con đâu."

Sắc mặt lão phu nhân nặng nề: "Tại sao hắn nhất định muốn cháu đi thăm chứ? Chẳng lẽ là muốn bắt cháu sao?"

Giang Đình buông tay: “Đương nhiên dự định của anh ta chính là như vậy. Bây giờ con đã là người cầm quyền ở Bắc Nhung, nếu anh ta muốn thuận lợi đăng cơ, ngồi lên ngôi vị Hoàng đế yên ổn thì chắc chắn phải diệt trừ con mới được. "Không được! Con không thể đi!" Ánh mắt của Hạ phu nhân tức giận, vỗ xuống bàn: "Thật sự là buồn cười, hắn ta muốn làm gì chứ? Chẳng qua hắn ta cũng chỉ là thứ tử con của một cung nữ, biết chút chiêu trò lấy lòng bệ hạ là cho rằng mình có thể nắm giữ triêu chính, xoay văn võ bá quan cả triều sao?!"

Giang Đình cụp mắt không nói.

Nếu như cô đối mặt với Tứ hoàng tử bên trong nguyên tác thật thì tốt rồi, nhưng người bây giờ cô đối mặt lại là một người xuyên không giống như cô, còn là một người xuyên không mà kiếp trước cô không đánh lại được.

Cô hít một hơi, kiên định nói: Hôm nay cháu phải đi, bà nội, hai thím đừng lo lắng cho cháu. Chắc chắn cháu sẽ cứu Hạ Vân Sâm ra, đến lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành, trời đất bao la, sao lại không có chỗ cho chúng ta dung thân được, cần gì phải trung thành với triều đình này nữa?” Lão phu nhân xoa đầu xà trượng, giọng nói có hơi nghẹn ngào nói: “Được, sau khi cứu Vân Sâm ra, chúng ta đi ngay. Ta đã đợi ở cái kinh thành này đủ rồi, cho dù là đi Bắc Nhung, bộ xương già của ta cũng không có oán hận một câu!

Loading...