Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-11-09 15:11:43
Lượt xem: 31
Tạ Ninh vui vẻ nói: "Mang theo đi, mong rằng hôm nay có thể săn được thỏ."
Hà Kính lấy cây gậy ra, mấy người rời khỏi doanh trướng, bên ngoài đã bắt đầu gọi mọi người ăn sáng rồi.
Ăn sáng xong thì sắc trời đã sáng hẳn, các tướng sĩ bắt đầu thao luyện, đầu bếp doanh bắt đầu nấu bữa trưa.
Chú Chung đã nhanh chóng phân công xong nhiệm vụ của mỗi người, có người được phân công đi vo gạo, có người đi gánh nước, có người chuyển củi đốt, có người nhào bột nướng bánh.
Tuy Giang Đình mới tới nhưng cũng không che giấu được việc cô có quan hệ tốt với Chu Đông, không có ai dám làm khó cô. Cô và Hà Kính được phân công đi rửa rau dại, một đống rau dại lớn xếp thành ngọn núi nhỏ, tất cả đều là do lính bếp hôm qua đi chăn dê hái về, đây cũng là loại rau duy nhất của những binh lính bình thường.
Trên thảo nguyên có rất nhiều thứ ăn được, mùa hè rau dại sinh trưởng tốt, câm theo lưỡi liêm chưa đầy một lát là có thể cắt được một sọt, mặc dù vậy cũng không đủ cung cấp cho quân doanh nhiều người, nhiều lúc rau dại chỉ đủ nấu một nồi canh rau dại.
Hà Kính chỉ có một chân, ngồi xuống thì sẽ rất khó đứng lên, Giang Đình bèn chủ động ôm nhiều việc một chút, múc nước và đổ nước đều là do một mình cô đi.
Mấy chục bếp lò trong phòng bếp nhanh chóng nổi lửa, các lính bếp đều cởi áo, bắt đầu thoải mái làm việc.
Nước trong nồi lớn bắt đầu sôi trào ùng ục, từng chậu gạo đã được rửa sạch được đổ vào trong nồi.
Thanh niên cao lớn cường tráng câm cây xẻng cao ngang người quấy trong nồi, thỉnh thoảng hét to với người nhóm lửa: "Lửa lớn hơn một chút!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-53.html.]
"Tới ngay tới ngay!" Người làm việc vặt ôm củi chạy đến như bay, nhét những khúc củi vào trong bếp lò, những ngọn lửa nhún nhảy lép bép, thế lửa nhanh chóng trở nên lớn hơn.
Lính bếp phụ trách làm bánh từ bột lúa mạch đổ bột lúa mạch thô vào trong chậu lớn, thêm nước vào khuấy đều rồi bắt đầu dùng hết sức nhào bột, cơ bắp cuồn cuộn nhô lên, biểu cảm dữ tợn, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ đang c.h.é.m g.i.ế.c quân địch ấy chứ.
Bởi vì bột lúa mạch này khác xa với bột mì trắng, bên trong còn bỏ thêm rất nhiều gạo chưa giã thậm chí là trấu, không có cối đá, lúa mạch là do các lính bếp dùng cối nhỏ giã nát nên lúc nào bột đương nhiên sẽ rất khó khăn. Cũng không chú trọng chất lượng bột ra sao, nhào cho đến khi không có bột khô nữa là được, đợi nôi được đốt nóng sẽ nhéo lấy từng cục bột đập vào trong nồi, sau khi thành hình sẽ dùng xẻng lớn để trở mặt, cho đến khi "ông bà bảo" chín rồi sẽ xúc ra bỏ vào trong cái mẹt.
Sau khi Giang Đình rửa sạch rau dại thì bị gọi đi nhóm lửa, nhìn thấy thao tác như vậy, khóe miệng cô giật một cái, biểu cảm có chút nứt toác.
Đâu tiên là bột mì không tốt, tiếp theo là nước không đủ, mì quá khô không kết dính, tiếp theo là không cho bột nghỉ, cuối cùng là không cho dầu, bánh mì quá dày.
Cuối cùng cô cũng biết những chiếc bánh mì bên ngoài có chút khét, bên trong lại rất có khả năng là chưa chín, thậm chí còn có bột khô, có thể khiến người ta nghẹn c.h.ế.t mà cô được ăn ở tân binh doanh được làm ra như thế nào rồi. Là một người yêu thích đồ ăn ngon yêu thích nấu ăn, tình cảnh này thật sự còn khó chịu hơn là g.i.ế.c cô nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khó khăn lắm mới nhịn đến khi đồ ăn được nấu xong và bỏ vào trong thùng gỗ to mang lên xe đẩy, Giang Đình lại bị gọi đi đưa cơm và chia cơm.
Cô đi theo ba tên lính bếp đẩy xe đẩy đến một cái đại doanh, đi được nửa đường mới phát hiện đây là con đường đi tân binh doanh, cô không khỏi có chút vui mừng, điều này có nghĩa là cô có thể gặp được Khổng Tiêu rồi.
Các tướng sĩ kết thúc thao luyện, bưng bát xếp hàng, Giang Đình và mấy tên lính bếp bắt đầu chia cơm.
Mỗi người một bát cơm tẻ đầy, một miếng bánh bột lúa mạch, một bát canh rau dại, nửa muỗng tương.