Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 529
Cập nhật lúc: 2024-11-14 11:35:48
Lượt xem: 7
Xung quanh đây mọi thứ đều trơ trụi, mùa đông nên cỏ cây đều c.h.ế.t sạch, ngoại trừ những ngôi nhà bằng đá ra thì không có nơi nào để che giấu người.
Cô chỉ có thể di chuyển vị trí liên tục để tránh bị lính canh đang tìm kiếm phát hiện.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp tốt, cần phải tìm được một nơi để ổn định lại hơi thở.
Hiện tại toàn bộ vương thất đều đang trong tình trạng kiểm soát nghiêm ngặt, không phải là thời điểm thích hợp để liều mạng xông ra ngoài. Hơn nữa, sau trận chiến vừa rồi cùng Khố Liệt Hãn, thể lực của cô cũng đã bị tiêu hao rất nhiều, nếu lại gặp một cao thủ nào khác thì thật sự sẽ khó để cô đối phó.
Giang Đình rón rén đi dọc theo chân tường, hơi thở nóng hổi từ miệng cô lập tức tan biến trong cơn gió lạnh buốt thấu xương.
Lúc này, cánh cửa căn nhà sau lưng cô khẽ kêu một tiếng kẽo kẹt rôi mở ra, một bàn tay vươn tới với tốc độ nhanh như chớp, túm lấy cánh tay cô.
Giang Đình trở tay muốn khống chế đối phương, nhưng người kia lại dự đoán trước được, nhỏ giọng nói: "Giang Đình, là tôi.
Giang Đình chợt dừng tay, giây tiếp theo đã bị đối phương kéo mạnh vào trong căn nhà và đóng cửa lại.
Bên trong căn nhà tối đen như mực, một lát sau, một đội lính canh hối hả chạy đến, gõ cửa dồn dập: "Mở cửa rai Kiểm tra thích kháchi"
Sau khi cửa mở, người đàn ông xoa tay lấy lòng nói: "Các vị quân lính, có chuyện gì xảy ra vậy... ƠI?"
Đội quân thô bạo đẩy anh ta ra một bên, lục tung mọi ngóc ngách trong căn nhà nhỏ rồi nói: "Không có! Căn tiếp theo
Sau khi mọi người ồn ào rời đi hết, lúc này người đàn ông mới bình tĩnh đóng cửa lại, sắc mặt vẫn rất thản nhiên, không hề lộ ra một chút lo lắng như trước.
Anh ta đi đến phía sau giường, nhấn xuống một chỗ nào đó, một lối vào đường hầm xuất hiện ngay trước mắt, người đàn ông nhẹ nhàng nói:
"Giang Đình, đi ra đi."
Giang Đình đưa tay nắm lấy tay anh ta để leo ra bên ngoài, vừa ló đầu lên, cô đã không nhịn được mà nói: "Tần Quyết? Sao anh lại ở chỗ này?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Quyết lộ ra một cái cười tới, nói: 'Lên trước đã.
Giang Đình mượn lực từ tay anh ta, nhanh chóng trèo lên.
Cô quay đầu lại nhìn lối thoát kia, phía dưới thông đến một tâng hầm ngầm, bên trong có đặt một ít đồ vật, tình huống vừa rồi hơi khẩn cấp, cô cũng không kịp xem kỹ có những gì.
Tần Quyết đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó đóng cửa sổ lại rồi quay về thắp một ngọn nến lên, rót ly nước đưa cho Giang Đình nói: "Ngồi xuống từ từ nói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-529.html.]
Giang Đình uống từng ngụm hết cạn nước ấm trong cốc, cảm thấy chưa đủ nên cô lại rót cho mình hai cốc nữa, ừng ực uống hết, lúc này mới lau miệng nói: "Không phải anh đã giả trang thành A Cổ Lạp để tham gia chiến trường sao, hoặc là tới vương thất làm nô lệ gì đó ư, tại sao lại ở chỗ này?"
Cô quan sát căn phòng này một chút, mặc dù không xa hoa, nhưng cũng được trang trí không tệ, ở Bắc Nhung, người có thể sống trong nhà đá thì địa vị không thể nào thấp được.
Xem ra Tần Quyết sống ở Bắc Nhung tốt hơn so với khi ở trong Hạ gia quân nhiều.
Những nô lệ bị bắt từ các bộ tộc khác hoặc từ Đại Dĩnh tới đây, đều chỉ có thể chen chúc cùng hàng chục người trong cái lêu rách sau vương thất.
Tân Quyết cười nhạt, nói: "Chuyện này còn phải cảm ơn cô."
Giang Đình ngẩn ra: "Tôi ư? Có liên quan gì đến tôi chứ?”
Tần Quyết gật đầu nói: "Cô còn nhớ rõ những gì cô đã dạy tôi và bọn Tạ Ninh không, về cách xử lý mùi hôi của thịt dê như thế nào, và làm sao để nấu thịt dê được ngon ấy?"
Giang Đình nghe vậy thì không khỏi cười nói: "Ở đây dê của bọn họ cũng có mùi hôi à?”
"Một chút.
"Vậy anh đã dạy bọn họ cách làm dê nướng nguyên con sao?" "Ừm, còn có thịt dê xiên nướng, mì thịt dê, bánh bao kẹp thịt dê, canh lòng dê các loại...
"Cho nên những người Bắc Nhung này đã bị chinh phục rồi à?"
"Ừm, hiện tại tôi đã là đầu bếp trong vương thất của bọn họ."
Hai người liếc nhìn nhau rồi bật cười thành tiếng.
Bọn họ đã nửa năm không gặp, nhưng sau vài câu đối thoại này đã cảm thấy chẳng hề xa lạ, như thể được quay về lại những ngày tháng từng ở đầu bếp doanh trong Hạ gia quân.
Giang Đình chớp mắt rồi quay đi, nhìn chiếc ly trong tay nói: "Nửa năm qua ở Bắc Nhung, anh sống tốt chứ?”
Cô biết câu hỏi của mình cũng xem như vô ích, nhìn dáng vẻ của Tần Quyết, lại xét đến việc khi anh ta mới tới Bắc Nhung phải dùng thân phận nô lệ để vào vương thất, cô không dám tưởng tượng anh ta đã phải trải qua những chuyện gì.
Cả người anh ta nhìn chung không có gì thay đổi, chỉ là mặt mày đã nhuốm một ít u sầu, bớt đi vài phần trẻ trung.
"Khá ổn, cô có nhận được thư tôi sai người đưa về không?”
Anh ta nhìn Giang Đình, Giang Đình biết đối phương muốn hỏi chuyện gì, bèn trả lời: 'Nhận được rồi, gia đình chị gái anh cũng đã được cứu ra, họ đang định cư ở Hưng Châu."