Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 518
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:11:21
Lượt xem: 9
"Cô..." A Cổ Lạp khiếp sợ nhìn cô.
Lý Trạch: "Cơ bắp, anh đừng kinh ngạc thế chứ, những việc sư phụ tôi muốn làm chưa có việc nào không thành công cả, anh có biết thân phận ở Đại Dĩnh của cô ấy không?”
A Cổ Lạp lắc đầu.
Tạ Ninh hỏi: “Anh có biết Hạ gia quân không?”
A Cổ Lạp gật đầu.
"Anh biết Hạ Vân Sâm không?"
Tiếp tục gật đầu.
"Anh biết Ba Đồ Lỗ chứ?"
"Tất nhiên là biết." A Cổ Lạp siết chặt nắm tay.
Ba Đồ Lỗ là vương tử hiện tại của Bắc Nhung, hắn dũng mãnh thiện chiến, tính cách tàn bạo, rất có khả năng trở thành Khả hãn tiếp theo. Không có bộ tộc nào không sợ hắn cả, hắn tùy tiện nhục nhã sát hại người của bộ tộc Hòa Sóc, mỗi người trong bộ tộc ai mà chẳng ước hắn c.h.ế.t quách cho rồi.
"Hắn ta c.h.ế.t rồi."
A Cổ Lạp c.h.ế.t điếng, Ba Đồ Lỗ c.h.ế.t rồi?!
"Mấy ngày trước khi Bắc Nhung tấn công bốn trấn phía Bắc, hắn ta đã c.h.ế.t trong tay Hạ Vân Sâm.”
A Cổ Lạp kích động không kiềm chế được, anh ấy bật dậy, hận không thể hét thật lớn, hai mắt trợn to như chuông đồng: "Hắn ta c.h.ế.t thật rồi?!"
"Đúng, c.h.ế.t rất thảm."
Khó khăn lắm A Cổ Lạp mới dằn cơn xúc động xuống, vành mắt anh ấy ửng đỏ, đột nhiên nhìn thẳng vào Giang Đình: "Nhưng điều này liên quan gì đến các người?" Lý Trạch hãnh diện đáp: "Bởi vì cô ấy chính là..."
A Cổ Lạp sững sờ.
Lý Trạch: ”... Vợ của Hạ Vân Sâm, cũng chính là quân sư của Hạ gia quân."
Giang Đình: ”...'
Cô ho khẽ, đặng nói: "Tôi là... Vợ của Hạ Vân Sâm, Ba Đồ Lỗ đã c.h.ế.t dưới tay anh ấy. Đội quân Hồi Hộc phản chiến khiến hai chiến tuyến của đội quân Bắc Nhung tan tác, hiện tại đang trên đường chạy trốn về hoàng cung."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-518.html.]
"Với lực lượng quân sự hiện giờ của Đại Dĩnh, nếu bây giờ xuất binh tiến công, Bắc Nhung sẽ trở tay không kịp."
"Vì thế các người chỉ có hai sự lựa chọn, một là bị gót sắt của Đại Dĩnh đạp nát, nước mất nhà tan, hai là quy phục tôi, tôn tôi làm đế, tôi có thể bảo đảm sự bình an cho các người."
A Cổ Lạp khó dám tin nhìn cô: "Thế lực sau lưng cô là Đại Dĩnh?"
Anh ấy đã bảo không biết tại sao Giang Đình lại chạy tới tiếp tay cho bộ tộc Hòa Sóc trước cục diện hỗn loạn này, hiển nhiên do đám người Đại Dĩnh muốn nhân cơ hội này thâu tóm Bắc Nhung.
Thế nhưng...
Nếu đổi cách suy nghĩ, cô nói cũng đúng, nếu không quy phục cô, một là bị Đại Dĩnh thâu tóm, hai là tiếp tục chịu đựng ách thống trị tàn bạo của đám người quyên quý, tóm lại đêu không có ngày lành.
Nhưng ít ra Giang Đình là con gái của Tả Hiền vương, địa vị coi như chính đáng, nếu cô thật sự có thể đối xử tốt với người trong tộc, xem ra cũng là một sự lựa chọn tuyệt vời.
Giang Đình vạch trân suy nghĩ của anh ấy: "Anh nói tôi đê tiện hèn hạ nhân lúc cháy nhà hôi của cũng được, suy cho cùng anh và người trong tộc chỉ muốn trải qua những ngày tháng yên bình vô lo, ai làm Khả hãn thì liên quan gì tới mình chứ?”
A Cổ Lạp nói: "Nhưng ngài chỉ là một cô gái, họ sẽ không nghe lời ngài đâu!
Lúc này Lý Trạch bỗng xen vào: "Anh có biết thứ đồ chơi Hạ gia quân dùng để giành lại bốn trấn phía Bắc vào mùa đông năm ngoái là gì không?”
Tất nhiên A Cổ Lạp nhớ rõ, trong trận chiến lần đó còn có người trong bộ tộc của họ tham gia, người đó kể rằng trong Hạ gia quân xuất hiện thứ gì đó giống như một loại vũ khí rất đáng sợ. Thứ đó biết nổ, có thể tạc vỡ một hòn đá to, quân địch chưa ra tay bên mình đã tự rối loạn trận tuyến.
Lý Trạch đắc ý khoe: "Đó là thuốc nổ do chính tay sư phụ tôi phát minh ra, hiện tại nó đã được cải tiến, một lần có thể nổ bay mười mấy người, chẳng hề nói chơi. Mấy ngày trước khi Bắc Nhung tấn công biên thành, quân biên thành lấy ít thắng nhiều chủ yếu là nhờ thuốc nổ mà sư phụ tôi làm ra, cực khổ phòng thủ biên thành suốt nửa tháng."
"Bây giờ anh còn nghi ngờ thực lực của cô ấy nữa không?”
Sau khi A Cổ Lạp rời đi, nhóm người Giang Đình đun nước ấm rửa mặt.
Ngọn gió bên ngoài như tiếng sói tru, căn lầu lung lay như ngọn cỏ sắp bị bật gốc.
Trên đầu có bông tuyết bay, ngoài lêu có một cái nồi đang đun được đặt trên đống lửa.
Đa số các căn lều khác trong bộ tộc đều tối om, mấy thứ như đèn dầu, ngọn nến đều là vật hiếm họ dùng không nổi, mọi người đã quen đi ngủ khi trời tối.
Tạ Ninh ngồi xổm bên đống lửa, ngâm mình trong tuyết sưởi ấm, nghẹn ngào nói: "Thật là một nơi tệ hại, mấy người nói gì tôi nghe không rốt" Lý Trạch ngồi đối diện đống lửa, vò tuyết đập vào anh ta, Tạ Ninh cũng không cam lòng chịu đựng, bắt đầu đào tuyết vo thành hình cầu.
Khổng Tiêu câm thùng đi qua than thở: "Chỗ họ không thể bỏ lò sưởi vào lêu, quá bất tiện rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đúng vậy, thật chẳng biết sao họ chịu đựng được. Mặt Tạ Ninh bí xi: "Không biết chúng ta phải trải qua những ngày tháng sau này như thế nào.