Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 515
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:11:16
Lượt xem: 10
Khổng Tiêu đi qua khẽ hỏi: "Đại nhân, cũng xêm xêm rồi, chớ để lát nữa Lý Trạch trúng độc c.h.ế.t thật."
Tạ Ninh gần giọng: "Không phải cậu ta tự nhận mình khỏe mạnh cường tráng sợ gì con sâu nhỏ đó sao."
Khổng Tiêu bất đắc dĩ nói: "Còn không mau lấy thuốc giải ra."
Tạ Ninh chỉ đành đi vào xe ngựa sau lưng mọi người lấy thuốc giải, phụng phịu nhét vào tay Giang Đình.
Đây là thuốc giải Giang Đình đã điều chế trước đó.
Kể ra cũng khéo, sức sống của loại trùng này quả thực rất mạnh, thậm chí khi tận thế kéo đến cũng chưa bị diệt sạch, tuy nhiên khi ấy mọi người đã sớm nghiên cứu điêu chế được thuốc giải độc. Môn tiên quyết bắt buộc khi Giang Đình học ở trường chính là môn điêu chế thuốc giải độc cho các loài có độc, con sâu này là một trong số đó.
Từ lúc chuẩn bị xuất phát ở biên thành, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng một lượng lớn thuốc thang và dược liệu, chính là để ứng phó với các loại trùng độc của Bắc Nhung.
Xem ra hiện tại đã phát huy công dụng.
Khi mọi người tất bật vây quanh Lý Trạch, Giang Đình đi tới nhẹ nhàng đẩy đám người ra.
Tuy sức cô chẳng khỏe là bao, nhưng động tác lại hết sức nhẹ nhàng. Đám người vây quanh chỉ cảm thấy như bị một sức mạnh không thể kháng cự đẩy ra, không khỏi giật mình tự hỏi sao một cô gái lại có sức mạnh lớn đến nhường này.
Khổng Tiêu nói dóc: "Thần nữ của mấy người chữa bệnh hay lắm, hôm qua tôi thấy nhức đầu phát sốt, vậy mà uống một viên thuốc của cô ấy là khỏi hẳn rồi."
Ảnh vệ làm tốt nhiệm vụ phiên dịch lời nàng nói.
Vừa nghe Giang Đình biết chữa bệnh, sự tín nhiệm người trong bộ tộc dành cho cô bất giác tăng lên, đến cả A Cổ Lạp cũng thấy kinh ngạc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình không nói gì, chỉ đi tới trước mặt Lý Trạch, xòe tay ra đưa một viên thuốc.
Lý Trạch đang rên rỉ hét toáng lên, nhận viên thuốc nuốt luôn chẳng chút do dự.
Giang Đình giơ một ngón tay, Khổng Tiêu hỏi: "Cô nói phải 1 tiếng mới có hiệu quả?”
Giang Đình lắc đầu.
"Tầm một nén nhang?”
Giang Đình gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-515.html.]
Cô nhìn sang A Cổ Lạp, A Cổ Lạp trâm giọng: "Vậy chờ thêm 15 phút*, nếu thật sự giải được độc của anh ta, tôi sẽ... Sẽ...
(*Gốc là 1 khắc)
Ngạc nhiên thay, lần này anh ấy nói ngôn ngữ của Đại Dĩnh, tuy phát âm chưa chuẩn lắm, giống như con nít đang tập nói vậy.
Tạ Ninh nói: “Sẽ làm sao? Nghe nói thân nữ của các người quản lý việc cúng tế và chữa trị, tới loại trùng ghê gớm này cô ấy cũng giải quyết được, vậy không phải đủ để chứng minh thân phận cô ấy rồi sao? Lẽ nào định bắt cô ấy bày đồ cúng tế luôn hả?”
Giang Đình bày vẻ thân bí không màng chuyện thế gian, cô cũng biết chút chút thủ tục cúng tế của Bắc Nhung, giờ trò mèo qua mặt không thành vấn đề.
Gương mặt phiếm đỏ của A Cổ Lạp càng đỏ hơn, cắn răng nói: "Được, đó là, thân nữ."
Anh ấy không tin sự tồn tại của thân nữ, nhưng đúng là bộ tộc cần một vị thân nữ.
Nếu cô gái này thật sự biết chữa bệnh và mang đến lợi ích cho bộ tộc của họ, tôn cô làm thần nữ cũng không sao. Dù sao hiện giờ bộ tộc của họ đã sa sút đến mức này, có còn gì để người ta tính kế nữa đâu.
Lý Trạch được dìu lên xe ngựa ngồi xuống, tất cả mọi người căng thẳng chờ đợi.
Trong khi chờ đợi, Giang Đình đánh giá cả bộ tộc này, chỉ thấy giữa cánh đồng tuyết bát ngát lấp ló từng căn lều, lêu vải tôi tàn như những bộ quần áo trên người chủ nhân của chúng, gió lạnh thổi qua khiến lêu kêu lạo xạo.
Bầu trời như mái vòm bao phủ khắp nơi, cách đó không xa là những dãy núi nhấp nhô, bầu trời xám trắng trên đỉnh đầu biến thành màu đen như thể trời sắp sập. Hoàng hôn dần phủ xuống, gió mạnh đến mức phải la rát cổ họng mới nghe được tiếng.
Tạ Ninh ngửa cổ ngó quanh, cảm thán: "Mùa đông mà họ ở phòng ốc như vậy sao, nơi này còn lạnh hơn biên thành, liệu có bị đông c.h.ế.t không nhỉ? Người Bắc Nhung chịu lạnh giỏi thật."
Khổng Tiêu thở dài: "Dù sao bao đời đã ở đây, không quen cũng lạ."
Tạ Ninh rụt cổ hỏi: "Chúng ta cũng phải ngủ ở đây hả? Có phải họ không có giường luôn không?”
"Chắc thế..."
Lúc này, trong xe ngựa truyền ra tiếng reo hò vui mừng của người trong bộ tộc, mấy người Giang Đình trao đổi ánh mắt, nhanh chóng quay trở lại.
Lý Trạch đã xuống xe ngựa, người vây quanh anh ta chật như nêm cối, anh ta cười hí hửng xắn tay áo lên cho mọi người coi.
Chỉ thấy cánh tay tím đen nổi đầy mạch m.á.u đã dịu đi phân nửa, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được tốc độ độc tố bị đẩy lùi, đôi môi đen thui cũng chậm rãi khôi phục lại màu sắc bình thường.
Người trong bộ tộc khó tin quan sát anh ta, miệng không ngừng kêu la một cách khoa trương, gương mặt họ hết sức hồ hởi, phấn khích vung tay múa chân, phải mười mấy năm rồi họ mới thấy vui vẻ tới như vậy.
Không chỉ bởi vì họ thật sự tìm được thuốc giải của con sâu c.h.ế.t tiệt này, mà vì điều này đã chứng minh cô gái thần bí tự xưng là thân nữ Bắc Nhung này thật sự biết chữa bệnh!