Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-11-09 15:11:39
Lượt xem: 41
Đột nhiên, phía xa truyền đến một loạt tiếng sột soạt, cô dừng động tác lại, ánh mắt lạnh lùng quét sang, chỉ thấy một người đang bước nhanh tới.
Đối phương vai rộng eo thon, vóc dáng rất cao, khuôn mặt bị màn đêm bao phủ, trong tay cầm một cái chậu.
Lúc này Giang Đình muốn leo lên bờ mặc quân áo thì đã không còn kịp nữa, cô đắn đo một chốc lát rồi quyết định tiếp tục tắm rửa, dù sao cũng tối om, chỉ cần cô không xấu hổ thì không ai xấu hổ hất.
Người tới đến gần, nghe thấy tiếng nước thì dường như khựng lại một lát.
Giang Đình đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác bị nhìn chăm chằm rất mãnh liệt, nhưng từ bả vai cô trở xuống đều ở trong nước, không có gì phải sợ cả. Cô quay đầu, bình tĩnh nói: "Người anh em cũng đến tắm rửa à? Lên đầu nguồn một chút đi, nước ở chỗ này bị tôi làm đục rồi."
Dường như đối phương lại nhìn đầu cô thêm mấy lần, sau đó "Ừm" một tiếng, đi ngang qua bên cạnh cô.
Cô nhìn theo phương hướng của người kia, phát hiện bóng lưng của người này khá quen.
Hình như chính là người bắt gặp cô ăn vụng ở trong phòng bếp nhỏ...
Thật là khéo, ăn vụng bị bắt gặp thì cũng thôi, lén đi tắm cũng có thể gặp được?
Thấy người đàn ông xuống nước ở chỗ cách cô rất xa, Giang Đình nhanh chóng rắm rửa sạch sẽ rồi vội vàng leo lên bờ túm lấy áo trùm lên người, ôm cái chậu đi như ăn trộm vậy.
Sau khi Giang Đình đi, xung quanh yên tĩnh trở lại, chỉ còn những tiếng côn trùng kêu vàng và tiếng ếch kêu, đèn đuốc và tiếng ồn ào trong đại doanh ở xa xa dường như cách rất xa xôi.
Hạ Vân Sâm tựa ở bên bờ, cánh tay thon dài khuấy sóng nước, đôi mắt cụp xuống, ngón tay xoa cằm, suy tư nói: "Lại là cậu ta.'
Lúc Giang Đình trở lại đầu bếp doanh, ba người Tạ Ninh đang ngồi ở trên giường đập muỗi, thấy cô trở về thì cười nói: "Sao bây giờ mới trở vê, được Bành Thiên hộ giữ lại ăn tiệc hả?”
Giang Đình bất đắc dĩ nói: "Loại vô danh tiểu tốt như tôi làm gì có đãi ngộ đó chứ, vừa đi bờ sông tắm rửa."
"Lần đầu tiên thấy anh đi ra sông tắm rửa đấy, nào, để tôi xem tắm sạch chưa nào!" Tạ Ninh cười xấu xa nhào tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-51.html.]
Bình thường Giang Đình đều mặc quần áo rất chặt chẽ, đi ngủ cũng không ngoại lệ, so với những người khác luôn để trần hai tay thì giống như người của hai thế giới.
Giang Đình giật nảy mình, bây giờ cô không quấn ngực, chỉ mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, Tạ Ninh làm ra vẻ muốn cù lét cô, cô vội vàng ôm chặt n.g.ự.c trốn ra sau lưng Tần Quyết.
"Anh Tần Quyết cứu tôi với!"
Tần Quyết buồn cười nhìn bọn họ: "Được rồi được rồi, nóng muốn chảy mỡ đây này, chơi đùa một lát là toát mồ hôi, lát nữa lại thành mất công tắm."
Lúc này Tạ Ninh mới tha cho Giang Đình, tò mò hỏi: "Mấy đại nhân kia không nhận xét đồ ăn do anh làm ra sao hả?"
Giang Đình bò lên giường năm xuống, hài lòng nói: "Tôi đưa đồ ăn đến đó rồi vê ngay, cho dù có kết quả thì cũng phải mai mới biết được."
Những người khác nghĩ cũng phải, thế nên không hỏi thêm nữa, tự dập tắt đèn của mình rồi đi ngủ. Sáng ngày hôm sau, Giang Đình nấu đồ ăn cho heo và cho heo ăn như thường lệ.
Bây heo này phải ăn một ngày hai bữa, con nào con nấy tròn ủng, nghĩ đến chuyện có một ngày bọn chúng sẽ trở thành món ăn trên bàn người khác, cô không khỏi có chút luyến tiếc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình cho heo ăn xong vừa gánh thùng trở lại đầu bếp doanh, chú Chung đã đi tới nói: “Giang Đình, tới đây, có chuyện muốn nói với cháu."
Chu Đông cũng đứng ở bên cạnh chú Chung.
Giang Đình đáp một tiếng: "Tới ngay ạt"
Cô đi rửa tay qua loa một cái rồi đi theo hai người tới một chỗ yên tĩnh, lúc này chú Chung mới mở miệng nói: "Giang Đình à, bàn yến tiệc mà hôm qua cháu làm cho Bành thiên hộ rất tốt."
Chú Chung là một trong ba quản sự của đầu bếp doanh, lúc còn trẻ là một tổng kỳ, đã làm ở đầu bếp doanh mười mấy năm, món ăn do Giang Đình làm ra được khen ngợi thì ông ấy cũng được nở mặt.
(Giang Đình: Đứa nào mặt dày đứa đó thắng
Hạ Vân Sâm: Chưa nhìn vợ được miếng nào hết, dỗi )