Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 509
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:11:07
Lượt xem: 11
"Gã râu ria này nói gì thế?"
"Tôi không biết, có lẽ đó là ngôn ngữ mẹ đẻ của họ hả?"
"Nghe không hiểu một câu nào, thế này phải làm sao?"
Dường như gã râu ria kia cũng nhận ra vấn đề bất đồng ngôn ngữ giữa hai bên, anh ta sốt sắng đến độ quơ chân múa tay, không ngừng ra hiệu bằng tay, phối hợp với thứ ngôn ngữ lạ lẫm của mình.
Những người nước ngoài ở phía sau anh ta cũng phụ họa theo, khiến cho khung cảnh càng thêm hỗn loạn.
Điều bất ngờ là, Giang Đình chỉ im lặng một lúc rồi giơ tay ra hiệu cho họ dừng lại, rôi chậm rãi nói bằng thứ tiếng Ba Tư cổ có phần đứt quãng: "Các anh, lạc đường sao?"
Cả đám người nước ngoài đều ngạc nhiên nhìn cô, liên tục gật đầu rồi kêu lên: “Đúng đúng đúng!"
Không thể tưởng được người Đại Dĩnh trẻ tuổi trước mắt này không chỉ nghe hiểu được bọn họ nói gì, mà còn có thể nói được ngôn ngữ của bọn họ, cho dù phát âm có hơi chậm và kỳ quặc, nhưng vẫn có thể hiểu được.
Khổng Tiêu và những người khác đều sợ ngây người, họ không thể tin nổi mà nhìn Giang Đình, giống như đang nhìn một quái vật.
Giang Đình cười cười, tiếp tục nói: "Đây là lần đầu tiên các anh đến Bắc Nhung buôn bán phải không? Bắc Nhung đang chiến tranh với Đại Dĩnh, các anh vốn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, kết quả lại gặp phải bão tuyết rồi lạc đường, nên cứ quanh quẩn mãi ở đây sao?"
Tên người nước ngoài dẫn đầu thực sự muốn hét lên thật to, bởi vì anh ta phát hiện phát âm của Giang Đình càng lúc càng giống với giọng điệu của anh ta, quả thực không cân suy nghĩ cũng có thể biết cô đang nói gì.
Cô là thiên tài ư?I
Sở dĩ Giang Đình vừa có thể nghe hiểu vừa có thể nói được tiếng Ba Tư cổ, thứ nhất là vì tiếng Ba Tư ngày nay không thay đổi quá nhiều so với tiếng Ba Tư cổ đại, lý do thứ hai là khi còn học ở học viện quân sự trong kiếp trước, cô đã học hệ thống nhiêu ngôn ngữ của nhiều quốc gia, trong đó có cả tiếng Ba Tư.
"Đúng đúng đúng, thiên tài, các cô từ đâu tới vậy? Cũng lạc đường sao?”
Gã râu ria kia nhìn Giang Đình với ánh mắt trông mong, hy vọng bản thân tìm được người đồng cảm.
Giang Đình lắc đầu nói: "Chúng tôi là người Đại Dĩnh tới đây buôn bán, lúc này lông thú có thể bán được giá cao."
Gã râu ria nghe vậy, sắc mặt biến đổi, liên tục xua tay: "À không, không, không bán được đâu."
"Vì sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Bởi vì, bởi vì bọn họ nghèo, người Bắc Nhung rất nghèo, hiện tại bọn họ không những đang gây chiến với Đại Dnh, mà còn đánh nhau với chính người nhà nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-509.html.]
Giang Đình nghe vậy thì ngạc nhiên nói: "Thế ư? Bọn họ đang đánh nhau vì điều gì?"
Gã râu ria kia tiếp tục giải thích: "Đúng vậy, các bộ tộc khác đang tấn công vương thất của họ."
Anh ta rung đùi đắc ý nói: "Không được đâu, nguy hiểm lắm, thật sự nguy hiểm”
Giang Đình trâm ngâm: "Vậy còn bộ tộc Hòa Sóc thì sao? Họ cũng nổi loạn chống lại vương thất à?"
Gã râu ria tiếp tục lắc đầu: "Cái khác thì tôi không biết, nhưng bọn họ thì chắc chắn không thể, họ là bộ tộc nô lệ.'
"Bộ tộc nô lệ là sao?”
"Thì toàn bộ người trong bộ tộc đều trở thành nô lệ chứ sao, bọn họ không có thủ lĩnh của riêng mình."
Nghe vậy, Giang Đình lén lút cười khẽ một tiếng rồi nói: "Được, tôi hiểu rồi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi, anh có biết chỗ nào quanh đây có thể ngủ qua đêm không?”
Người đàn ông kia hơi chớp mắt: "Hồi sáng chúng tôi có đi ngang qua một cái... Một cái hố ngâm, phía dưới đó dường như rất rộng."
Giang Đình mỉm cười nói: "Được rồi, vậy đến chỗ đó đi, để báo đáp, tôi sẽ đưa cho anh một phân bản đồ, nhìn bản đồ, các anh sẽ có thể tìm được đường.
Gã râu ria vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục: "Được được được, đi đi đi, đi cùng tôi...
Anh ta và những người trong đội buôn dẫn đường cho nhóm Giang Đình đi suốt một tiếng đồng hồ, mãi đến khi trời gân tối, đoàn người rốt cuộc cũng dừng trước chỗ hang động ngầm mà gã râu ria đã nhắc đến.
Đó là một cái hố to hoàn toàn được hình thành tự nhiên, bên dưới rất sâu và trống trải, cũng có thể do dưới đáy vốn dĩ trống rỗng, nhưng ở đây đã xảy ra một trận động đất, nên mặt đất phía trên bị sập xuống.
“Chính là phía dưới."
Gã râu ria xoa tay và nhìn xuống với vẻ mặt do dự.
Nhóm người phía Giang Đình thật ra không sợ, cả dây thừng cũng không cân, họ dựng xe xong xuôi thì dứt khoát đi thẳng xuống.
Đám người nước ngoài thấy thế cũng cắn răng đi theo, bọn họ bò trườn trong hang động gồ ghê rất lâu, cuối cùng đã tới được một khoảng không thật lớn.
Giang Đình sờ soạng vách đá, cô đột nhiên dừng chân lại rồi nhíu mày tới.
Trong bóng đêm, cô lạnh lùng nói: “Mọi người trước tiên đừng nhúc nhích."
Những người phía sau hoảng sợ, vội vàng dừng xe lại, ai cũng nín thở, còn tưởng rằng phía trước xuất hiện nguy hiểm gì đó.