Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 508
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:11:06
Lượt xem: 10
Mỗi bộ tộc chiếm giữ một mảnh đất, bây giờ đang chăn thả và phát triển, mà vị trí Khả hãn luôn được luân chuyển giữa nhiều bộ tộc lớn.
Mọi thứ đều lấy thực lực để nói chuyện, thủ lĩnh bộ tộc mạnh nhất có thể vào vương thất sau khi đánh bại Khả hãn tiền nhiệm và con cháu của ông ta, và bộ tộc của gã cũng cả họ được nhờ.
Điều này không có nghĩa là Khả hãn tiên nhiệm sẽ bị g.i.ế.c hoặc bị lưu đày, chẳng qua ông ta nhượng lại vương vị mà thôi.
Nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra vào mười năm trước, chính là Khả hãn hiện tại cũng không phải dùng thủ đoạn quang minh chính đại để giành được vương vị, mà là dùng thủ đoạn tàn nhẫn phát động một cuộc đảo chính, dứt khoát xử tử Khả hãn tiên nhiệm và con cháu vương thất trong lúc họ không hề phòng bị, nhổ cỏ tận gốc, thậm chí cả những dũng sĩ của bộ tộc nơi Khả hãn ban đầu cũng bị đuổi g.i.ế.c hầu như không còn ai, rốt cuộc một kẻ mạnh không còn đứng dậy được nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà cha ruột của nguyên thân là người đã c.h.ế.t dưới tay Khả hãn hiện tại.
Nói thế, cô và Hạ Vân Sâm có chung một kẻ thù g.i.ế.c cha.
Giang Đình câm tấm bản đồ hoàn chỉnh của Bắc Nhung trên tay, nó chi tiết đến mức khoảng cách giữa các bộ tộc đều được ký hiệu rõ ràng, là do trinh sát Hạ gia quân nhiều lần tiến sâu vào Bắc Nhung mới vẽ ra được.
Bây giờ, hai nước đang xảy ra chiến tranh, thương nhân dám vượt biên đã ít hơn rất nhiều, nếu một trong số họ bị phát hiện, dù rơi vào tay binh sĩ Đại Dĩnh hay binh sĩ Bắc Nhung thì kết cục cũng sẽ không tốt đẹp gì.
Càng đi về phía Bắc, trời càng lạnh, đoàn người Giang Đình đều mặc quấn lên bộ đồ bông vải dày cùng áo lông lớn, cả người chỉ hở ra một đôi mắt.
Xe bò và xe ngựa lê bước khó nhọc trong lớp tuyết dày chưa đến mắt cá chân, khi gặp đoạn đường lên dốc, tất cả mọi người chỉ có thể xuống xe dùng sức người để đẩy xe về phía trước.
"Mẹ nó chứt Bắc Nhung là nơi quái quỷ gì vậy! Tôi tưởng mùa đông ở nhà mình đã đủ lạnh rồi, nhưng so với cái này thì chẳng là gì cải"
Lý Trạch hùng hổ lấy bả đỡ hàng hóa trên xe bò, còn Tạ Ninh ở phía trước cắn răng kéo con bò lên con dốc.
"Nhanh đi, bớt la ó... Phù phù, tiết kiệm tí sức lực...
Anh ta vừa nói dứt câu, luông gió lạnh như d.a.o cắt lùa vào cổ họng, khiến anh ta suýt chút nữa trợn mắt ngã gục. Lý Trạch cười nhạo nói: “Anh cho rằng ai cũng yếu ớt giống như anh à, người nên ít nói lại chính là anh đấy, ơ kìa, anh còn ổn không vậy? Không thì anh cứ đứng sang một bên đi, đừng để lát nữa bọn tôi còn phải cõng anh đi."
Giang Đình từ trước xe ngựa thò đầu ra nói: "Anh Tạ Ninh, hay anh nghỉ một lát đi, để chúng tôi làm là được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-508.html.]
Cô khỏe đến mức có thể tự mình kéo một chiếc xe ngựa.
Tạ Ninh nghe vậy đành phải buông tay, chậm rãi đi bộ theo bên cạnh: "Chúng ta còn bao xa, bao lâu nữa mới có thể đến?"
Giang Đình nói: "Sắp đến rồi! Nhiều nhất là còn 30 dặm nữal"
"Cái lùm mía, còn 30 dặm* lận á?' Tạ Ninh không thể tin nổi, quả thực chỉ muốn bóp mạnh huyệt nhân trung cho tỉnh táo.
(30 dặm gần khoảng 50 km) Khổng Tiêu cười nói: "Anh Tạ à, anh không tập võ, thể lực hơi kém cũng là chuyện bình thường, vượt qua con dốc này thì anh có thể lên ngồi xe ngựa rồi."
Tạ Ninh lắc đầu: "Không được, mọi người đều đi bộ, sao tôi có thể một mình ngồi xe chứ?"
Lý Trạch cười nhạo: “Anh cứ cậy mạnh đi.'
Đúng lúc này, đột nhiên từ cảnh vật bao la phía trước xuất hiện những điểm đen đang ung dung di chuyển như một đàn kiến.
Giang Đình đưa mắt nhìn xa xăm, nói: "Phía trước hình như là một đội buôn."
"Đội buôn sao? Chúng ta có cần đến chào hỏi một chút không?”
Giang Đình quan sát sắc trời, một màu xám xịt, khó có thể phán đoán chính xác thời gian, chỉ biết rằng đã qua rất lâu kể từ lúc bình minh, và cách lúc trời tối cũng chẳng bao lâu nữa. Nếu trước khi trời tối vẫn không tìm thấy chỗ nghỉ chân, tối nay họ chỉ có thể ngủ trên nền tuyết.
Một đội buôn dám xuất hiện ở đây vào lúc này, chắc chắn rất quen thuộc với khu vực quanh đây, có lẽ nếu đi cùng bọn họ thì có thể tìm được chỗ trú qua đêm.
Cô nhanh chóng ra quyết định: "Đi thôi!
Cuối cùng bọn họ cũng leo lên được con dốc thoải, tốc độ di chuyển của đội cũng nhanh hơn rất nhiêu. Dân dần, họ đã đến gân đội buôn kia, đối phương cũng đã thấy bọn họ, đoàn người cũng tiến về phía bên này và vẫy tay chào.
Hai đội ngũ dân dần hợp lại, nhưng điêu khiến Giang Đình thất vọng là, khi cô tập trung nhìn kỹ hơn thì phát hiện rõ ràng cả đội buôn đối diện đều là người nước ngoài, tóc quăn, mũi cao, mắt sâu, râu quai nón, bọn họ hẳn là người Ba Tư cổ đại. Đối phương thấy bọn họ thì lại rất vui mừng, cứ rít rít nói gì đó, Tạ Ninh và những người khác ngơ ngác nhìn nhau.