Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 496

Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:10:45
Lượt xem: 7

Cộp một tiếng, đâu gối nện xuống nên tuyết, nện mạnh vào trong trái tim mọi người.

Y lạnh lùng nói: "Giang Đình nữ giả nam vào quân danh có tội thật, ta hỗ trợ che giấu cũng có tội, nhưng hôm nay ta dùng m.á.u của mình, dùng nhân cách của Hạ Vân Sâm ta, dùng tên tuổi anh hùng đời đời của Hạ gia đảm bảo cho Giang Đình, cô ấy không phải gian tế của Bắc Nhung."

Y cất lời với ánh mắt kiên định: "Bây giờ quân địch đang ở ngay ngoài thành, xin các vị cho ta và Giang Đình tiếp tục hoàn thành việc mà bọn ta chưa làm xong, chờ biên thành vượt qua gian nguy lần này, tất cả mọi tội lỗi sẽ do một mình Hạ Vân Sâm ta gánh chịu!”

Y hơi khom người cúi đầu xuống, m.á.u tươi trong lòng bàn tay vẫn rơi tí tách xuống trước đầu gối.

"Xin các vị đồng ý."

Đời này y chỉ từng quỳ trước cha mẹ, quỳ trước Hoàng đế, quỳ trước trời đất, bây giờ vì Giang Đình, y bằng lòng quỳ xuống, xin bọn họ tha cho Giang Đình, dù y có c.h.ế.t cũng không để Giang Đình rơi vào trong tay Tứ hoàng tử.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngây ra.

Người đàn ông cao to quỳ trên nên tuyết, cúi cái đầu vốn luôn kiêu ngạo của mình xuống, xin mọi người tha thứ cho người mà y yêu.

Dù cho...

Dù cho bọn họ chẳng làm sai gì cải

Bỗng chốc mọi người đều nảy ra suy nghĩ đó.

Đúng vậy, bọn họ đã làm sai điều gì chứ?

Phụ nữ không thể tòng quân sao? Phụ nữ không thể ra chiến trường g.i.ế.c địch bảo vệ đất nước sao? Công lao của phụ nữ không đáng để khen ngợi sao? Phụ nữ không phải con dân của Đại Dĩnh sao?

Giang Đình đứng ở bên cạnh nhìn góc nghiêng của Hạ Vân Sâm, lòng bàn tay siết chặt lại, cô nhìn mãi mà chỉ cảm thấy mắt cay cay, có giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống.

Hóa ra Giang Đình cô cũng có một ngày rơi nước mắt.

Giây phút này, cuối cùng cô cũng có thể chắc chắn rằng cô thật sự yêu người đàn ông này rồi.

Cô cắn môi dưới, ngửa đầu kiêm chế nước mắt lại, nỗi hận và căm giận trong lòng trào dâng như sóng lớn vỗ bờ, sắp lao ra khỏi cơ thể cô, ngưng tụ thành thực thể.

Người dân và các tướng sĩ ngạc nhiên nhìn tất cả mọi thứ, đột nhiên có người cất tiếng khóc thật to, có người vung tay kêu gào: 'Hạ đại nhân! Giang đại nhân! Hai người không sail"

"Hai người không sail Hai người có lỗi gì đâu chứ! Hai người cứu vớt bọn tôi cơ mà!"

'Dậy đi! Hạ đại nhân đứng dậy đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-496.html.]

"Bọn tôi không nhận nổi đâu!"

Dân chúng xúc động, dôn dập quỳ xuống nền tuyết đối diện với Hạ Vân Sâm, nước mắt nóng hổi ầng ậng trong vành mắt.

Có người muốn xông lên đỡ Hạ Vân Sâm dậy, mấy binh lính thân cận của Hạ Vân Sâm thấy thế thì vội vàng chắn phía trước.

Giang Đình dùng ngón tay cái lau nước mắt, kiềm chế cảm xúc bước nhanh tới rồi vươn tay ra, năm ngón tay cụp lại như móng vuốt, hơi dùng sức kéo Hạ Vân Sâm lên.

Thanh kiếm dài tuột khỏi tay Hạ Vân Sâm, rơi xuống bông hoa máu.

Y nhìn Giang Đình, hoàn toàn không để ý gì đến vết thương của mình, muốn nói gì đó nhưng không nói được thành lời, muốn ôm cô nhưng không nhấc tay lên được.

Giang Đình cúi đầu thật thấp, im lặng không nói gì, lấy kim sang dược trong n.g.ự.c ra, đổ cả bình vào lòng bàn tay y rồi dùng vải quấn tay y lại.

Dường như mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, nơi này chỉ còn hai người bọn họ.

Y há miệng như muốn nói "Đừng sợ”.

Giang Đình ngẩng đầu lên nhìn y, môi mấp máy, lặng lẽ dùng khẩu hình nói hai chữ: Đồ ngốc.

"Đại nhân! Tay đại nhân thế nào rồi?"

Sau khi giữ người dân định nhào lên ổn định lại xong, các binh lính thân cận quay lại, sốt ruột đến mức tái mét mặt, đầu đầy mồ hôi. Hạ Vân Sâm lắc đầu, siết tay: "Không sao, vết thương ngoài da thôi."

Mấy người Tạ Ninh cũng thân thiết sáp tới: 'Giang... Giang Đình... Cô tên là Giang Đình hả?”

Giang Đình nghe vậy thì nhìn về phía bọn họ, thở phào một hơi, khẽ mỉm cười: "Ừ, tôi tên là Giang Đình."

Lý Trạch xoa tay, nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài: "Thế này thì phải làm sao mới được, mặc dù bây giờ người dân và các tướng sĩ đều đứng về phía chúng ta nhưng e là đám người muốn bắt cô sẽ không buông tha dễ dàng đâu."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nếu bọn họ quay về kinh thành thì chắc chắn sẽ thông báo chuyện ngày hôm nay thật rộng rãi, sau đó chúng ta sẽ không sống yên bình được."

Thậm chí toàn bộ Hạ gia quân và trú quân biên thành đều bị phạt.

Giang Đình lạnh lùng nói: "Vậy thì g.i.ế.c hết bọn họ đi!"

Khổng Tiêu nắm chặt vũ khí của mình: "Đúng, đừng để bọn họ về kinh thành!"

Lý Trạch nhìn hai bọn họ, không đếm xỉa gì nữa, rút đao ra: "Mẹ kiếp! Mọi người bảo g.i.ế.c ai thì ông đây sẽ g.i.ế.c kẻ đó!"

Đúng lúc này có một tướng sĩ la lên: "Nếu mấy người muốn bắt Giang đại nhân thì tôi bằng lòng c.h.ế.t thay Giang đại nhân! Mấy ngày trước ở trên tường thành, tôi suýt thì bị quân địch trèo lên tường c.h.é.m chết, Giang đại nhân đã cứu tôi"

Loading...