Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 494
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:10:42
Lượt xem: 7
Thấy cô cuối cùng cũng lên tiếng, đám tướng sĩ nhìn vê phía cô không chớp mắt, trong mắt hiện lên sự thống khổ, còn có bối rối và mong đợi, nhưng họ không coi cô là kẻ thù Bắc Nhung.
Giang Đình nhìn xung quanh một lượt rồi nói tiếp: "Bây giờ sự việc đã đến nước này, tôi cũng không còn gì để nói, bởi vì tôi không thể phủ nhận, cha ruột của tôi quả thực là người Bắc Nhung, tôi cũng đúng là phụ nữ, . Chẳng qua tôi có chút chuyện muốn kể cho mọi người nghe."
Cô dừng lại một chút, lại nói: "Mẹ tôi từng là một cô gái bình thường sống ở biên ải, bà bị bắt làm tù binh trong cuộc xâm lược của quân Bắc Nhung, trở thành nô lệ của triều đình, sau đó vào trại của Tả Hiền Vương, trở thành cung nữ, song không lúc nào là bà không muốn trở lại Đại Dĩnh, trở lại quê hương của mình."
Cô nói nửa thật nửa giả: "Cuối cùng cũng có một ngày, bà lợi dụng lúc hỗn loạn trốn thoát trở về, lại phát hiện người thân của mình đã c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm của người Bắc Nhung, bà hận người Bắc Nhung, cũng hận đứa con trong bụng mình là tôi.'
"Nhưng rồi một ngày bà cũng thông suốt, bởi vì tôi không chỉ là hậu duệ của người Bắc Nhung mà còn mang trong mình dòng m.á.u của Đại Dĩnh, tôi sinh ra ở Đại Dĩnh, lớn lên ở Đại Dĩnh, cho nên tôi chính là người Đại Dĩnh."
"Tôi cải trang thành nam giới và nhập ngũ, cũng có hoàn cảnh giống như Khổng Tiêu, trong nhà không có đàn ông nào thích hợp, cha dượng của tôi đã già yếu, anh trai của tôi sinh ra đã là một kẻ ngốc, nếu tôi không nhập ngũ thì sẽ phải đóng rất nhiêu thuế, vậy thì cả nhà tôi sẽ c.h.ế.t đói." "Là con gái, ai lại muốn giả làm đàn ông vào trại lính chịu khổ chứ? Ai lại không muốn sống một cuộc sống bình yên như một người con gái bình thường? Nhưng đại trượng phu bảo vệ quốc gia, con gái cũng có thể giúp một phân."
"Để có được vị trí như ngày hôm nay, nỗ lực, gian khổ thế nào, chúng tôi đều không thua kém bất kỳ người đàn ông nào, sự đóng góp của chúng tôi cho trại lính không thua kém bất kỳ người đàn ông nào!"
"Thử hỏi một chút, ngoại trừ việc chúng tôi là phụ nữ, tôi và Khổng Tiêu có được tính là một tướng sĩ hợp cách không?”
Tính, đương nhiên là tính!
Các tướng sĩ đều trả lời trong lòng.
Có người thậm chí còn nghĩ đến khó khăn của chính gia đình mình, cũng không nhịn được mà đồng cảm, có ai muốn vào trại lính chịu khổ đâu, song nếu không vào sẽ phải đóng rất nhiều thuế, ai mà đóng cho nổi?
Hai người phụ nữ này tuy làm vậy là vì lòng hiếu thảo nhưng còn làm tốt hơn cả thanh niên trai tráng bọn họ, họ mới là người nên cảm thấy xấu hổi
Hai người các cô chưa từng làm ra việc gì có lỗi với mọi người cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-494.html.]
Nghe được lời này của Giang Đình, võ tướng suýt bị Hạ Vân Sâm c.h.é.m c.h.ế.t liều lĩnh, không sợ c.h.ế.t hét lên:
"Mọi người đừng để bị cô ta mê hoặc! Yêu nữ này am hiểu nhất là tà thuật mê hoặc người khác! Bề ngoài cô ta đối tốt với các người, vì các người làm rất nhiêu chuyện nhưng thực tế là để bản thân thăng chức thôi!"
"Cô ta trèo càng cao thì càng dễ biết được cơ mật của doanh trại chúng ta, càng có thể giúp đỡ Bắc Nhung! Cô ta có lối suy nghĩ tỉ mỉ cẩn thận, bụng dạ khó lường, các người đều trúng kế cô ta hết rồi! Bây giờ biên thành trở thành lãnh địa, đều do cô ta hại!"
Hạ Vân Sâm nghe vậy thì tức giận sục sôi, nâng kiếm lên muốn bước ra, binh lính thân cận thấy thế thì vội vàng nhào lên ôm chặt eo Hạ Vân Sâm.
"Đại nhân! Đại nhân không thể làm vậy! Đại nhân bớt giận!"
Hạ Vân Sâm nắm chặt cán kiếm, sát ý trong mắt nồng đậm, nếu bây giờ Tứ hoàng tử ở trước mặt y thì e là y sẽ bổ một nhát xuống ngay giây tiếp theo.
Mấy người Lý Trạch và Khổng Tiêu cũng tức đến mức thở phì phò, chỉ muốn băm vằm tên khốn kiếp này thành tám mảnh.
Giang Đình nhìn vê phía võ tướng, lạnh lùng nói: "Tứ hoàng tử dạy ngươi nói mấy lời này hả? Ngươi đúng là một con ch.ó của anh ta."
Võ tướng nghe vậy thì mặt tái xanh, cắn răng nói: "Ngươi mồm mép tép nhảy thì có ích gì, dám làm không dám nhận sao, lần này có hai mươi vị tướng sĩ theo ta đến đây, đều là cao thủ, hơn nữa, có nhiêu tướng sĩ như thế, dù ngươi mọc cánh cũng không trốn được, chi bằng bó tay chịu trói đi để tránh liên lụy đến người khác!"
Giang Đình cong môi cười: "Ô? Đầu là cao thủ sao? Cao thủ không lên chiến trường g.i.ế.c quân địch mà chỉ làm mấy chuyện đ.â.m người phe mình, thế mà cũng xứng gọi là cao thủ à?"
"Ngươi!"
Giang Đình nói tiếp: "Dám làm không dám nhận? Ta dám làm không dám nhận bao giờ? Được thôi, chỉ cần không liên lụy tới Hạ gia quân và các tướng sĩ khác thì ngươi cứ bắt ta đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhóm Lý Trạch nghe vậy thì đều cuống lên: "Giang Đình!"
'Sư phụ! Người đang nói linh tỉnh gì thế! Sao người có thế?" Giang Đình quay đầu lại nở nụ cười làm yên lòng bọn họ.