Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 488

Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:12:24
Lượt xem: 6

Sắc mặt giang Đình cũng trở nên căng thẳng, vội xen qua đám người xem xét tình trạng Hạ Vân Sâm.

Y xua tay nói: "Không sao, chỉ là chạm vào vết thương cũ thôi. Anh Ngô, vừa này anh đ.ấ.m trúng vết thương của tôi đấy."

Thống lĩnh đóng quân nghe vậy thì ngại ngùng cười nói: "Lỗi tôi lỗi tôi, mọi người một đường vội vàng trở vê chắc mệt lắm rồi, nhanh, đưa Hạ đại nhân về phủ nghỉ ngơi đi."

Nói xong, anh ta lại hỏi thân binh của Hạ Vân Sâm: "Sao đại nhân của các người lại bị thương vậy?”

Thân binh vội trả lời: "Đại nhân giao chiến với vương tử Ba Đồ Lỗ của mười sáu bộ tộc Bắc Nhung, hắn làm đại nhân bị thương nhưng đại nhân đã g.i.ế.c được hắn” Mọi người xung quanh nghe vậy thì hít hà một hơi: "Ba Đồ Lỗ đã chết?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương tử mạnh nhất vương đình Bắc Nhung đã c.h.ế.t dưới tay Hạ Vân Sâm?

Hai mắt thống lĩnh đóng quân sáng lên, anh ta hận không thể ôm hôn Hạ Vân Sâm một cái.

"Cậu em à, cậu được lắm! Ba Đồ Lỗ bị cậu g.i.ế.c rồi! Chúng ta sẽ thắng nhanh thôi

Anh ta hưng phấn quơ chân múa tay, các tướng sĩ cũng không nhịn được mà hoan hô.

Chỉ có Giang Đình không để ý tới chuyện đó, cô đỡ Hạ Vân Sâm, nói: "Tôi đưa đại nhân về, Ngô đại nhân, chuyện ở đây giao cho ngài."

Thống lĩnh đóng quân còn đang đắm chìm trong vui sướng, không hề để ý tới bước chân Hạ Vân Sâm ởi theo Giang Đình nặng nề thế nào, mà các thân binh của y cũng đầy người mệt mỏi, được người khác dẫn đi nghỉ ngơi.

Lý Trạch và Khổng Tiêu theo sau Giang Đình. Lý Trạch hỗ trợ đỡ Hạ Vân Sâm còn Khổng Tiêu cầm đèn lồng đi trước dẫn đường.

Bốn người lên xe ngựa, Lý Trạch lái xe nhanh chóng đưa bọn họ đến biệt viện của Hạ gia.

Người hầu thấy Hạ Vân Sâm trở lại thì ngạc nhiên không thôi, vội vàng đi chuẩn bị nước ấm và đồ ăn.

Giang Đình cũng mệt mỏi một ngày, trên người dính đầy m.á.u nhưng cô vẫn kiên quyết phải xem vết thương của Hạ Vân Sâm trước.

Lý Trạch và Khổng Tiêu ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Lúc này Giang Đình mới nói: "Còn bị thương ở đâu, cởi ra cho em xem."

Hạ Vân Sâm nằm liệt trên ghế, thở dốc nhìn cô không chớp mắt: "Đều là vết thương nhỏ, không sao đâu. Chỉ là có chút mệt, không có vấn đề gì khác."

Y dẫn theo thân binh đại chiến với Ba Đồ Lỗ trên cánh đồng tuyết suốt ba ngày, đuổi theo hắn mấy trăm dặm, cuối cùng chính tay hạ gục hắn, báo thù cho anh trai.

May mà một năm nay y thường xuyên luận bàn với Giang Đình, giúp võ nghệ của y tinh tiến không ít. Trước kia giao thủ với Ba Đồ Lỗ, hai bên chỉ có thể coi như ngang tài ngang sức nhưng lân này y có thể đánh cho Ba Đồ Lỗ thua liên tục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-488.html.]

Chẳng qua sau khi g.i.ế.c Ba Đồ Lỗ, y không kịp nghỉ ngơi đã không ngủ không nghỉ chạy vê biên thành.

Dọc theo đường đi, y chỉ dựa vào ý chí mãnh liệt chống đỡ. Ngay khi ôm lấy Giang Đình, y mới cảm nhận được sức lực trong người như bị rút cạn, mỏi mệt đau xót cùng với lo lắng suốt mấy ngày đổ ập xuống, cho dù là người làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng nổi. Giang Đình không tin nhìn y: "Em không tin, tự anh cởi hay em cởi giúp anh?"

Hạ Vân Sâm nở nụ cười: "Không phải lát nữa còn tắm rửa sao."

Y dang tay, dịu dàng nói: 'Lại đây."

Giang Đình lắc đầu: "Sẽ đụng tới miệng vết thương."

"Không sao. Hạ Vân Sâm kiên định nói: "Nào."

Giang Đình do dự một chút, cuối cùng không kìm nén được khát vọng sâu trong lòng, cô chậm rãi tiến lên, ngồi xổm trước mặt y rồi duỗi tay ôm eO ÿ.

Hạ Vân Sâm cúi người, cánh tay dùng chút lực ôm cô ngồi lên đùi mình.

Giang Đình buông tay ra, sờ râu lởm chởm trên cằm lại khẽ xoa quâng mắt xanh đen trên mặt y, đau lòng nói: “Anh không biết nghỉ ngơi một chút rồi mới về sao. Nếu anh c.h.ế.t đột ngột thì em phải làm sao đây? Em sẽ không ở vậy thủ tiết cho anh đâu. Em nhất định sẽ tìm mười mấy chàng trai trẻ khỏe tới hậu hạ em.”

Hạ Vân Sâm cười khẽ, trong mắt đầy dịu dàng. Y ôm chặt Giang Đình, gối đầu lên vai cô: "Em biết tại sao anh nóng lòng vội trở về không?"

Giang Đình nói: "Anh cho rằng em gặp nguy sao?"

Nụ cười trên mặt Hạ Vân Sâm dần tắt, trong đáy mắt chứa sát khí lạnh lẽo nói: “Đúng vậy.'

"Thật ư? Không phải em đã sớm nói với anh là em không dễ c.h.ế.t rồi sao."

Hạ Vân Sâm nói: "Bởi vì có người truyền tin giả cho anh."

Giang Đình giật mình, ngồi thẳng nhìn y. Cô chỉ vừa nghĩ một chút đã hiểu: "Là người của Tứ hoàng tử phải khổng? Có ý chặn tin tức giữa chúng ta, lại làm anh cho rằng em gặp nguy hiểm, ép anh trở lại biên thành cứu em."

Hạ Vân Sâm gật đầu, nhìn cô chăm chú.

Giang Đình nói: "Tuy anh nghi ngờ nhưng vẫn không kìm được mà vội trở vê."

"ừ"

Giang Đình cười nói: "Vậy anh phải nhìn cẩn thận, xem em có thiếu một cây lông tơ nào không?”

Đôi mắt Hạ Vân Sâm trâm tĩnh sâu thẳm, tựa như muôn vàn tinh hoa tụ ở trong đó.

Loading...