Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 486
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:12:20
Lượt xem: 10
Hết cách, Giang Đình chỉ có thể hạ lệnh bắt đầu sử dụng thuốc nổ.
Thuốc nổ và thuốc nổ đều có hạn, một khi dùng hết thì đó chính là lúc bọn họ hết đạn cạn lương thực.
Hai thần khí này vừa gia nhập chiến trường, ngay lập tức đã thay đổi cục diện. Quân Bắc Nhung bị dọa đến hồn bay phách tán, trong từng tiếng nổ lớn và vôi sống bay đầy trời, bọn họ hoảng sợ chạy trốn khắp nơi.
Có người bị nổ chết, có người bị vó ngựa dẫm c.h.ế.t hoặc có người bị nổ đứt tay gãy chân, trở nên điên loạn.
Nhưng đây chỉ là thắng lợi nhất thời. Khi dùng hết thuốc nổ, đám người Giang Đình cũng chỉ có thể ra khỏi thành lấy thân thể nghênh địch.
Tướng sĩ biên thành bảo vệ thành khoảng chừng mười ngày. Trong mười ngày này, Bắc Nhung và Hồi Hộc như phát điên, dùng hết toàn lực để tấn công thành. Tiến vào phạm vi bị ném thuốc nổ và thuốc nổ, bọn họ thậm chí dùng chiến thuật biển người để bò lên tường thành. Cho dù bị tướng sĩ thủ thành c.h.é.m g.i.ế.c nhưng cũng khiến các tướng sĩ biên thành lâm vào trạng thái mù mịit.
Cảm giác như thành bị công phá là chuyện sớm hay muộn.
Không chỉ biên thành mà tình hình ở bốn trấn phía Bắc cũng không lạc quan.
Hạ Vân Sâm và chỉ huy sứ của đại doanh Đan Đông đều bị vây ở bốn trấn, không thể trở lại hỗ trợ biên thành mà quân tiếp viện của triều đình lại không thấy đâu.
Nhưng nếu so với tình cảnh trong cốt truyện gốc thì tình huống của bọn họ vẫn còn tạm.
Trong cốt truyện gốc, Hạ Vân Sâm một mình trấn giữ biên thành, bên ngoài không có viện quân, bên trong hết đạn cạn lương. Có thể nói là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Mà biên thành bây giờ không thiếu lương thực, chờ Hạ Vân Sâm thoát được khỏi bốn trấn là có thể nhanh chóng trở vê chi viện, không tính là cùng đường tận lối.
Thần Uy đại tướng quân và Giang Đình nhân lúc đêm tối, khẩn cấp sắp xếp người đưa Thứ sử, các quan văn theo địa đạo ra khỏi thành.
Hoàng đại nhân không nói gì mà đi rồi một đốc quân khác và Thứ sử muốn ở lại cùng chiến đấu với các tướng sĩ và dân chúng biên thành nhưng kết quả bị thân binh của Thần Uy đại tướng quân thẳng thừng đánh ngất khiêng đi.
Giang Đình mặc một thân giáp đen, trên phiến giáp đã xuất hiện vết nứt, cả người dính m.á.u làm bộ đồ màu xanh biển đã bị nhiễm thành màu đen, phân không rõ là m.á.u của kẻ địch hay của người một nhà.
Liên tục chiến đấu bảo vệ thành ba ngày làm cô đầy mệt mỏi nhưng sắc mặt vẫn rất cứng cỏi. Cô trâm giọng nói: Đại tướng quân, ngài cũng lui lại đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-486.html.]
Thần Uy đại tướng quân bình tĩnh nói: "Không, dân chúng ở đâu ta ở đó. Chúng ta phải tin tưởng Hạ Vân Sâm có thể trở về kịp lúc."
Giang Đình nghe vậy thì không khỏi muốn khóc.
Biên thành bị bao vây, tình hình chiến sự ở bốn trấn phía Bắc cũng không lạc quan nên truyền tin giữa hai bên bị gián đoạn. Tin tức trong thành không ra ngoài được, bên ngoài gửi tin cũng không vào được.
Đã mấy ngày rồi cô đã không nhận được tin tức gì từ Hạ Vân Sâm.
Trời dần tối, lại đánh lui một đợt tiến công của quân Bắc Nhung, nhìn kẻ địch lùi lại, các tướng sĩ trên tường thành cuối cùng cũng dám thở phào một hơi. Họ ngã ngồi xuống đất, thở phì phò uống nước ăn lương khô, lâu vết m.á.u trên mặt hoặc băng bó miệng vết thương.
Trên tường thành đốt đèn bão lớn, các tướng sĩ bắt đầu thu dọn chiến trường. Vứt xác quân địch xuống ngoài thành rồi nâng t.h.i t.h.ể người một nhà vào thành.
Trên tường thành tràn đầy lỗ mũi tên hoặc dấu vết bị đao kiếm c.h.é.m vào, m.á.u đen trên nền bị đông lạnh rồi lại bị giãm tan ra, hóa thành những bãi dính nhớp.
"Này, uống một ngụm cho ấm người."
Một võ tướng tứ phẩm cầm theo rượu ấm đi tới, phân phát cho các tướng sĩ xung quanh uống mấy ngụm.
Giang Đình cũng không chê, cười nhận lấy rồi ngửa đầu ngã rượu vào miệng. Rượu nóng hầm hập trượt xuống cuống học, cả lồng n.g.ự.c như ấm lên.
Cô đưa bình rượu cho Lý Trạch, nhấc chân đá anh ta một cú: 'Dậy uống rượu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Trạch mệt mỏi, vừa kết thúc chiến đấu đã ôm vũ khí của mình rồi dựa vào vách tưởng mà ngủ, bị đá thì mơ màng mở mắt ra, hô: "AI! Tuyết rơi rồi!"
Các tướng sĩ cũng ngẩng đầu nhìn trời, dưới ánh sáng của đèn bão, họ thấy từng bông tuyết bay xuống, dừng trên đầu, vai mọi người. Gió bắc thổi qua, bông tuyết bay lả tả như tỉnh linh đêm đông.
Đứng trên tường thành trông về phương xa, mọi người còn có thể thấy doanh trướng sáng đèn của quân Bắc Nhung đóng quân cách đó không xa.
"Nào, uống!" Lý Trạch ôm bình rượu ừng ực uống hết mấy ngụm rượu cuối. Anh ta đứng dậy, nhìn bầu trời đêm định làm mấy câu văn thơ thì đột nhiên giật mình nhìn chăm chú vào phía xa, kêu lên: “Mau nhìn kìa! Đó là cái gì?"
Anh ta vừa dứt lời, các tướng sĩ trên tường thành đều bừng tỉnh, còn tưởng là quân địch nhân đêm tối đánh lén nên dù mệt mỏi vẫn sôi nổi nắm lấy vũ khí chuẩn bị nghênh địch.