Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 473
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:11:57
Lượt xem: 8
Hạ Vân Sâm nhanh chóng ngắt ngang lời nói của cô: "Có tân binh mà, cứ để bọn họ làm."
"Anh thực sự bằng lòng để cho người đàn ông khác giúp em mặc quần áo, giúp em giặt quần áo, giúp em..."
Hạ Vân Sâm nói một cách bất đắc dĩ: "Vẫn còn Khổng Tiêu mà."
"Hiện tại Khổng Tiêu có khác gì một người đàn ông đâu."
Hạ Vân Sâm: '...'
Giang Đình nhe răng cười, cô nhích m.ô.n.g đến gần, ôm chặt lấy vòng eo của y rồi cọ xát.
"Em là muốn mỗi buổi tối trước khi nhắm mắt đi ngủ có thể nhìn thấy anh, sau khi ngủ dậy có thể nhìn thấy anh. Em muốn ngủ ở trong vòng tay của anh. Khi trời lạnh thì chỉ có vòng tay của anh là thoải mái nhất. Anh sống chung với em đi mà, có được không?"
Hiện tại, kỳ năng làm nũng của cô đã trở nên điêu luyện, đối với loại người không biết xấu hổ như cô thì chỉ là một chuyện quá đơn giản.
Cô vuốt ve vòng eo của y, bắt đầu mở đai lưng của y.
Ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ này chứ? Yết hầu của Hạ Vân Sâm trượt lên, y vội vàng siết chặt đai lưng của bản thân: "Không được.
"Được mà."
"Không được.”
"Em sợ bóng tối, em sợ ma, nửa đêm em sẽ khóc.'
Hạ Vân Sâm tiếp tục tranh giành đai lưng với cô: “Giang Đình, chúng ta có thể bàn bạc kỹ càng được không? Thực sự là trong quân doanh có rất nhiều người... Giang Đình đột nhiên buông tay ra rồi cúi đầu xuống: "Ồ, được thôi."
Hạ Vân Sâm khe khẽ thở dài, y đưa tay xoa đầu cô.
Coi như y đã cảm nhận được cái gì gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Mặc dù Gianh Đình không thực sự là mỹ nhân theo quan niệm truyền thống nhưng ở trong lòng y thì cô là người không ai có thể chạm vào. Giang Đình chỉ tùy tiện làm nũng là đã có thể khiến cho y ước gì có thể ngay lập tức m.ó.c t.i.m móc phổi, mang hết tất cả những thứ gì tốt nhất trên thế giới này cho cô.
Nhưng y vẫn còn một chút lý trí.
"Ngoan nào, khi nào có thời gian rảnh anh sẽ ở bên em.
Giang Đình ôm eo của y, áp mặt vào bụng y: "Biết rồi, Hạ đại lão gia à, nhớ thường xuyên đến đây nha, người ta sẽ nhớ đến ngài mỗi ngày."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-473.html.]
Cô rướn cổ nói, giống hệt như cô gái gạ gẫm khách làng chơi trong thanh lâu.
Hạ Vân Sâm nở một nụ cười bất đắc dĩ, vỗ lên trán cô: "Đừng có nói nhảm."
Sau khi hai người bọn họ quấn quýt nhau một hồi, khi cuối cùng Hạ Vân Sâm cũng ổn định lại nhịp thở và bước ra khỏi lầu của Gianh Đình thì nhìn thấy hai người Khổng Tiêu và Lý Trạch đang mở to hai mắt nhìn y.
"Thuộc hạ tham kiến Chỉ huy sứ đại nhân!"
Cũng không biết hai người bọn họ có nghe được cái gì không, Hạ Vân Sâm khẽ ho một tiếng: "Chăm sóc đại nhân của các ngươi cho tốt."
"Rõ!"
Ánh mắt của Hạ Vân Sâm lướt trên người của Khổng Tiêu, y thâm nghĩ quả thực giống như Giang Đình đã nói, hoàn toàn không thể nhận ra nàng là con gái.
Không biết cái tên nhóc Triệu Khinh Hồng kia có biết thân phận của Khổng Tiêu hay không nhỉ?
Hạ Vân Sâm đột nhiên cảm thấy bản thân đã tìm được người 'cùng chung chí hướng”, cho nên chỉ có thể kiềm nén lại sự tò mò và vội vàng rời đi.
Hôm nay, chủ yếu là y muốn đưa Giang Đình trở vê doanh trại, sau đó sắp xếp một số công việc quân sự, ngày mai là phải quay trở về biên thành.
Sau khi Hạ Vân Sâm đi rồi, Lý Trạch đi lấy cơm nước cho Giang Đình, trong khi đó thì Khổng Tiêu đi vào trong lều và báo cáo cho Giang Đình những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua.
Lúc này Giang Đình nằm lười biếng trên ghế dài, bê ngoài nhìn cô có vẻ nhàn nhã nhưng thực ra trong lòng cô đang suy ngẫm.
"Đại nhân." Khổng Tiêu bước tới gần cô, khom người xuống thật thấp rồi thì thâm: "Chuyện cô dự đoán trước quả nhiên đã xảy ra."
Giang Đình nhướn mày, ngồi thẳng người dậy: "Ô? Thực sự có người đến cạy góc tường à?'
Vân Mộng Hạ Vũ
Vẻ mặt Khổng Tiêu trở nên nghiêm túc: "Đúng vậy, buổi tối hôm Tết Trung Thu, tôi và Khinh Hồng đi lễ hội đèn lông ở trong thành thì bị một nhóm người chặn ở trong một con hẻm nhỏ. Bọn họ dẫn Khinh Hồng đi và nhốt tôi trong một căn phòng tối đen."
Giang Đình gật đầu: "Nói tiếp đi."
"Bọn họ có ý đồ muốn lôi kéo Khinh Hồng về kinh thành nhưng bởi vì trước đó tôi đã từng nói với anh ấy là tôi sẽ không đi kinh thành. Nếu anh ấy đi thì chuyện tình cảm giữa hai chúng tôi sẽ kết thúc. Vì vậy anh ấy đã không đồng ý với những người kia. Những người kia cũng không làm gì anh ấy, sáng ngày hôm sau bọn họ đã thả chúng tôi ra."
Nói tới đây, Khổng Tiêu bối rối hỏi: "Đại nhân, sao cô có thể dự đoán trước được bọn họ sẽ không thể làm gì Khinh Hồng? Vì sao họ không dùng tôi để uy h.i.ế.p anh ấy chứ?"
Giang Đình nhìn Khổng Tiêu cười nói: "Bởi vì đối với Triệu Khinh Hồng mà nói, cô quá quan trọng.'
"Hả?" Khổng Tiêu không hiểu rõ.