Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 466

Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:11:44
Lượt xem: 15

Y vuốt ve thứ khéo léo nhưng mềm mại kia, thương tiếc nói: "Lúc trước em quấn vải bó n.g.ự.c ngày này qua ngày khác có đau hay không.

"Không đau, không có cảm giác gì cả.

'Vậy bây giờ em còn đau không?”

"Đau chứ, anh lấy thuốc cho em đi. Hôm nay em đã cố tình chuẩn bị, ở trong bao đồ ấy."

Giang Đình đá y một cái: Mau ởđi đi.

Hạ Vân Sâm xoay người xuống giường, nhặt một bộ quân áo trên mặt đất lên quấn vào thắt lưng của mình, nói: "Hay là lau rửa chút, đổi giường đệm chăn rồi bôi thuốc nhé?"

Giang Đình gối cánh tay nhìn tấm lưng rộng lớn cùng đôi chân dài mạnh mẽ dưới vạt áo, trừng mắt nhìn nói: "Được, chắc nước nóng trong nồi vẫn chưa nguội đâu."

Hạ Vân Sâm dường như có cảm giác, đột nhiên quay đầu lại, tâm mắt hai người nhìn nhau, ánh mắt Giang Đình không chút sợ hãi, cười xấu xa một tiếng.

Hạ Vân Sâm nói: 'Em nhìn lén."

Y nhanh chóng mặc áo vào, rồi mặc quân vào.

Giang Đình bất mãn nói: "Đừng mặc nữa, trời nóng lắm."

"Mơ hay đấy.' Hạ Vân Sâm cười khẽ: "Chờ anh một chút."

Y đẩy cửa đi ra ngoài, lúc này Giang Đình mới khó khăn trở mình, nhe răng trợn mắt giật giật chân.

Không hổ là đàn ông mình thích, to, thật sự rất to.

Cô sờ cằm suy nghĩ, kiếp trước cô kén chọn, ba lần bốn lượt chẳng thèm để mắt đến mấy người đàn ông chung quanh cho nên chọn độc thân. Mà Hạ Vân Sâm trong nguyên tác là thanh niên mạnh mẽ nhưng mất sớm chưa kịp cưới vợ, nên đương nhiên chưa từng lên giường với phụ nữ.

"Linh kiện" của y tốt như vậy, không dùng thì tiếc lắm, may mắn kiếp này "sửa mái nhà dột" cho cô.

Về trải nghiệm cuối cùng được ngủ với người đàn ông mà mình mơ ước là gì, chỉ có thể nói là sự thỏa mãn về tinh thần còn lớn hơn sự thỏa mãn về thể xác.

Cho dù bọn họ còn chưa Tĩnh hội” được nhiều cho lắm.

Sau khi nấu cơm xong, lửa than trong bếp phải qua rất lâu mới tắt, nhiệt độ còn lại cũng đun nóng một nồi nước nóng lớn, bây giờ vẫn thấy hơi bỏng tay.

Hạ Vân Sâm pha nước nóng xong thì mang vào nhà, rồi thắp một ngọn nến sáng hơn. Y vắt khô khăn, ngồi xuống bên giường, đỏ mặt nói: "Anh... Anh lau cho em.

Giang Đình vẫn nằm như ông tướng, hoàn toàn không để ý đến trạng thái hiện tại của mình, gập chân lại: "Nhẹ chút đấy."

Hạ Vân Sâm nín thở, lau chùi như một món bảo vật trân quý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-466.html.]

Trong đầu y không khỏi hiện lên cảnh tượng vừa rồi, càng lau tay càng run/bé Hạ nhỏ' kia lại ngẩng đầu dậy khỏi kỳ ngủ đông.

Giang Đình cười khẽ: Anh đang nghĩ gì vậy?

"Không, không có gì. Mồ hôi trên trán Hạ Vân Sâm đổ như mưa, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.

Sau khi lau xong phía dưới, y dùng ngón tay dài chạm một chút thuốc mỡ lành lạnh bôi lên, rồi lấy khăn lau trên người Giang Đình để cho cô ngủ thoải mái một chút, rôi mặc quần áo cho cô.

Y đứng dậy, duỗi cánh tay lập tức lấy ga giường chăn đệm sạch sẽ từ trong tủ quần áo trên đỉnh xuống. Đầu tiên y trải một bên giường, sau đó ôm Giang Đình lên chuyển vào cái ổ đó, rồi trải một bên khác.

Giang Đình tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Tiểu Hạ Tử à, không ngờ rằng anh cũng biết hầu hạ người khác đó nha."

Hạ Vân Sâm hì hục bận rộn, đưa tay nhéo cằm cô, cúi đầu gặm cô một cái: "Thái giám có thể khiến em vui vẻ được không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Đình cứng họng: "Em chưa thử làm sao biết được? Anh cũng có làm em vui vẻ được đâu!"

Hạ Vân Sâm hừ nhẹ: "Chờ em khỏe hơn chúng ta thử lại."

"Ai muốn thử với anh chứ, em không muốn."

Ánh mắt Hạ Vân Sâm đen đi, vứt ga giường trong tay xuống, cúi xuống cù cô: 'Không muốn à?"

Giang Đình cười ha ha, uốn thành bánh quai chèo ở trên giường: "Cần cần cân, em sai rồi Hạ đại ca, Hạ tướng quân! Cứu mạng."

Cô là người sợ ngứa nhất, Hạ Vân Sâm lại dám dùng chiêu này đối phó với cô, đợi sau khi y rút tay ra, cô đột nhiên vươn tay, bóp "Tiểu Hạ" một cái, thành công thấy sắc mặt Hạ Vân Sâm cứng đờ.

Cô cười rất càn rỡ: "Có qua có lại, như nhau cả thôi."

Dứt lời nhanh chóng kéo chăn bọc mình lại, giống như một cái bánh chưng.

Hạ Vân Sâm đúng là hết cách với cô, chỉ có thể ôm ga giường bẩn đi ra ngoài, rồi lấy nước nóng đi vệ sinh cho mình.

Sau khi bận rộn xong tất cả những thứ này cũng, đã đến đêm khuya, y cẩn thận kiểm tra cửa sổ thử xem có khóa kỹ hay chưa, lúc này mới quay lại phòng trong, thì thấy Giang Đình đã ngủ.

Y bò lên giường chui vào ổ chăn, ôm cô vào trong ngực, hôn lên tóc cô, trong lòng thấy vô cùng mềm mại, mang theo ý cười bước vào mộng đẹp. ...

Giang Đình mơ một giấc mơ, thấy mình ngã từ trên vách núi xuống, sau đó có một tảng đá thật lớn đè ở trên n.g.ự.c của cô khiến cô không thể cử động được.

Cô dùng sức giãy giụa, rốt cục mở mắt ra, chỉ cảm giác dưới cằm mình có một cái đầu lông nhung, Hạ Vân Sâm đang ngủ ngon lành, nằm sấp trên cổ mình.

Sống mũi cao ngất của y cọ vào xương quai xanh của cô, hơi thở nóng hổi phả từng đợt từng đợt một, lông mi thật dài rủ xuống, ngoan ngoãn như trẻ con. Giang Đình đưa tay vuốt ve mặt y, cuối cùng kéo kéo lỗ tai y, giọng nói hung ác: Mau dậy thôi."

Hạ Vân Sâm gần như bừng tỉnh, có hơi mê mang nhìn cô, sau đó kịp phản ứng, đưa tay ôm một cái, tiếp tục vùi vào cổ cô.

Loading...