Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 457
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:11:28
Lượt xem: 5
Y có chút thấp thỏm, chẳng lẽ mình nói sai gì sao?
Hình như Giang Đình rất không muốn thành thân.
Trong thế giới của cô, có phải vốn dĩ không có thứ này hay không, mình dùng thành thân để trói buộc cô, chỉ là một bên tình nguyện, nếu như vậy thì chẳng lẽ cô sẽ yêu mình cả đời sao?
Y cụp mắt như không có việc gì nói: “Anh nói đùa thôi, em đừng cho là thật.
Giang Đình đột nhiên cười khúc khích, mỉm cười nói: "Anh đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?”
Hạ Vân Sâm theo bản năng nói: "Anh không có.'
Y mở to mắt nhìn Giang Đình, đáy mắt sâu sắc lộ ra cảm giác ngây thơ lại ngu ngốc.
Giang Đình thở dài, buồn cười nói: "Cái tên này, ở trước mặt em, tâm sự của anh không thể giấu được một chút nào cả đâu."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn từng đám đám mây đang lơ lửng trên trời, khẽ thở dài một tiếng, sau đó cười nói: "Được rồi, sắp đến tết Trung thu rồi, thỏa mãn nguyện vọng nhỏ này của anh đi."
Trong nháy mắt đó, Hạ Vân Sâm thật sự cảm thấy mừng như điên, y có chút không biết làm sao, đôi môi hơi run, ánh mắt không chớp nhìn Giang Đình nói: 'Em, em đang nói...
Giang Đình nghiêng đầu, trong con ngươi tươi đẹp tràn đầy ý cười: "Thế giới kia của bọn em ấy, cũng không phải là không có hôn nhân, chẳng qua là bọn em sẽ không để ý đến việc nhà gái sẽ gả cho nhà trai mà là hai người rời khỏi nhà của cha mẹ để xây dựng một gia đình mới, giúp đỡ nhau sống qua ngày, nếu như hai chúng ta cũng như vậy thì em không có ý kiến gì hết."
Cô ha ha cười rộ lên: "Thế nhưng cũng phải nói cái này, nếu anh thành thân với em, vậy của anh chính là của em, của em vẫn là của em, phải cho em ngủ cùng anh, phải cho em tiêu tiền của anh, nếu anh dám thay lòng đổi dạ rồi nạp thiếp, em sẽ cắt thằng nhỏ của anh rồi rao tin anh trở thành thái giám ra ngoài."
Cô nhướng mày cười: “Anh đã nghĩ kỹ chưa? Anh đang dẫn sói vào nhà đó."
Hạ Vân Sâm: ....'
Nói cứ như bây giờ nếu như y hối hận thì vẫn còn kịp vậy, y không hề nghi ngờ rằng nếu như bây giờ mình nói không muốn với Giang Đình, một giây sau y sẽ phơi thây ở đây, đầu người rời khỏi cổ.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-457.html.]
Giang Đình đang chờ Hạ Vân Sâm trả lời, cô cũng không sốt ruột, cưỡi ngựa chậm rãi đi tới. Hạ Vân Sâm có da mặt mỏng, chắc là y đã dùng hết tất cả dũng cảm của mình để nói ra hết những lời vừa rồi, trước hết cần phải để cho y khôi phục lại một chút.
Cô nhìn về phía trước, hai mắt đột nhiên sáng ngời, vui mừng nói: “Anh chờ em ở chỗ này, em đi rồi trở vê ngay, anh đừng có đi đâu hết đó!"
Hạ Vân Sâm đang suy nghĩ lần này Giang Đình đang nói thật hay là nói đùa, y còn chưa kịp đáp lời, vừa giương mắt nhìn lên thì đã thấy Giang Đình đột nhiên hai chân kẹp bụng ngựa, giục ngựa chạy băng băng, trong nháy mắt đã chạy đi thật xa.
Giang Đình tinh mắt, từ xa xa đã nhìn thấy bên bờ sông phía trước có một bụi hoa dại mọc lên, trong một mảnh lá xanh rì cao đến thắt lưng, từng đóa hoa cúc dại vàng rực rỡ đang đung đưa lay động.
Mùa thu chính là thời kỳ mà hoa cúc dại nở rộ, gió mát thổi qua, những con bướm nhẹ nhàng hôn vào nhụy hoa, trông cực kỳ xinh đẹp.
Giang Đình siết chặt dây cương nhanh chóng xoay người xuống ngựa, bước vào trong bụi hoa, cúi người ngắt đứt thân hoa, xếp từng đóa từng đóa chồng lên nhau rồi ôm vào trong ngực, rất nhanh đã ôm được một bó lớn.
Cô suy nghĩ một chút, lại sờ soạng ở trong ngực, lấy ra một sợi dây màu đỏ mà mình mang theo, buộc thân hoa lại rồi cẩn thận thắt một cái nơ bướm.
Cô cau mày nghiêm túc không đùa giỡn, đây có thể là khoảnh khắc kiên nhẫn nhất trong cuộc đời này của cô, cái nơ bướm kia được cô buộc cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng cân đối.
Hạ Vân Sâm cưỡi ngựa chậm rãi di chuyển, y chỉ có thể nhìn thấy Giang Đình đang đưa lưng về phía y mà hái hoa. Y lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Đừng thấy Giang Đình ngày thường không khác gì đàn ông, nhưng cô vẫn giữ lại một chút sở thích của con gái.
Y đứng cách đó một khoảng, lẳng lặng nhìn Giang Đình hái hoa.
Một lát sau, Giang Đình rốt cục cũng chiến đấu xong với nơ bướm, cô cẩn thận từng li từng tí ôm bó hoa kia giống như đang đối xử với thứ quý giá gì đó rồi xoay người lại.
"Hạ Vân Sâm!" Cô cất giọng gọi: "Lại đây.
Nghe được Giang Đình gọi, Hạ Vân Sâm cưỡi ngựa tiến lên, đến lúc đi tới chỗ Giang Đình lại đột nhiên thấy Giang Đình giơ cao bó hoa lớn lên, nhanh chóng đến trước mặt y.
Hạ Vân Sâm sửng sốt, vừa định khen đẹp thì trong nháy mắt tiếp theo, Giang Đình nghiêng đầu, nghiêng đầu ra từ phía sau bó hoa. Vẻ mặt cô đang tươi cười, rực rỡ lóa mắt, khiến cho đóa hoa tươi đẹp nhất kia cũng mất đi màu sắc, Hạ Vân Sâm thoáng chốc có chút luống cuống, chỉ có thể cụp mắt nhìn cô.