Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 443

Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:05:25
Lượt xem: 7

Giang Đình cười lạnh trong lòng.

Bây giờ Triệu Khinh Hồng đang ở Hạ gia quân, Khổng Tiêu lại là bạn của cô, nếu Tứ hoàng tử muốn đi theo nguyên tác, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ đủ mọi cách để lôi kéo hai người Triệu Khinh Hồng và Khổng Tiêu.

Vậy chuyện đầu tiên mà cô phải làm chính là cướp hai người kia đi.

Là một tham quân, khi không đánh trận, Giang Đình vô cùng rảnh rỗi, chuyện trong quân doanh đều có người phụ trách, mọi người đều làm nhiệm vụ của mình, mọi chuyện đâu ra đấy, không cần cô lo.

Về phân quân vụ, Hạ Vân Sâm đã một mình lo hết, Giang Đình cảm thấy mình như được nghỉ hưu trước thời hạn Vậy.

Cô quyết định phải tìm chút việc cho mình làm.

Theo cách bố trí quân doanh ở tương lai, nếu nói bây giờ Hạ gia quân còn thiếu thứ gì thì đó là một chính ủy để quản lý cuộc sống sinh hoạt của binh lính và chăm sóc sức khỏe tỉnh thần của họ.

Quân sư là người giúp lập mưu vạch kế, chỉ cần là chuyện có lợi với quân doanh thì tham quân đều có thể nhúng tay, nên tham quân có thể kiêm nhiệm chức vụ chính ủy.

Vậy nên, sau khi tân binh vào doanh trại, Giang Đình đã dẫn theo Lý Trạch đến đầu bếp doanh.

Năm ngoái, khi cô còn là tân binh vừa vào doanh trại, lúc ấy cô được ăn gì? Là cám heo đói

Trời đất ơi, là cháo "trong vắt" đến mức có thể nhìn thấy đáy, là bánh nướng khô rát cổ, là rau dại vừa đắng vừa chát, là một nôi cơm lớn ăn một bữa đói cả ngày.

Những tân binh này có nhiều người là lân đầu tiên rời gia đình đến nơi xa, vì vậy quân doanh nên thể hiện sự quan tâm đậm chất "nhân văn', ít nhất cũng phải để người ta ăn no chứ.

May mà năm nay đất trồng trọt nhiều, không thiếu rau, hiện giờ đang là mùa dưa leo cà tím đậu que chín, các binh sĩ bình thường mỗi bữa đều có thể ăn một loại rau tươi.

Dù mùi vị có ra sao thì cũng đỡ hơn nồi cơm "thập cẩm' lớn lúc trước.

Lúc Giang Đình đến đầu bếp doanh, các lính bếp đang nấu cơm, cô còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng gào khóc của Tạ Ninh.

"Hu hu hu, người anh em đáng thương của tôi! Anh c.h.ế.t thảm quái Sao anh nỡ bỏ chúng tôi mà đi vậy! Anh c.h.ế.t rồi tôi phải làm sao đây!"

Giang Đình dừng bước, lúc này cô mới nhớ ra,Tân Quyết đã chết" cũng nên xuất hiện rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-443.html.]

Binh lính thân cận của Hạ Vân Sâm đã sắp xếp cho Tân Quyết một màn kịch, bọn họ sẽ tung tin cho người Hồi Hộc, nói rằng đã bắt được gian tế Tần Quyết, sau khi nhốt lại đã nghiêm hình tra khảo, nhưng Tân Quyết không tiết lộ điều gì, cuối cùng cắn lưỡi tự tử.

Có thể nói là "cực kỳ trung thành" với Hồi Hộc.

Nhưng đối với các tướng sĩ Hạ gia quân, tin tức chỉ nói rằng vào đêm người Bắc Nhung tập kích, Tân Quyết đã mất tích, đến mấy ngày sau mới vớt được t.h.i t.h.ể của anh ta ở con sông lớn ngoài quân doanh, chắc hẳn đêm đó quá hỗn loạn nên anh ta đã trượt chân và c.h.ế.t đuối.

Tóm lại là Tân Quyết "ngỏm' rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khuôn mặt xác c.h.ế.t đã hoàn toàn biến dạng. Tạ Ninh khóc lóc thảm thiết, đau lòng tuyệt vọng, các lính bếp bên cạnh cũng thấy buồn bã, mọi người đều thật lòng cảm thấy đau buồn.

"Tạ Ninh, hãy nén bi thương, Tần Quyết là người tốt, khi đến Địa phủ, Diêm Vương gia chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho anh ta."

"Sao Tần Quyết có thể nói đi là đi ngay vậy chứ, hu hu hu.'

Giang Đình vội bước vào, mọi người thấy cô thì lập tức chào: "Giang đại nhân."

Tạ Ninh nghe thế thì nhào đến ôm chặt cô: “Giang Đình ơi, tôi đau lòng quá hu hu hu.'

Mắt anh ta đỏ lên, anh ta thật sự thấy buồn vì sự rời đi của Tần Quyết, mặc dù biết Tân Quyết không phải c.h.ế.t thật nhưng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại, cũng không biết một mình Tần Quyết ở Bắc Nhung có gặp nguy hiểm hay không, trong lòng anh ta vẫn thấy rất lo lắng.

Giang Đình gật đầu, võ lên vai anh ta, nói: "Đừng khóc nữa, chắc chắn Tần Quyết ở trên trời đang nhìn chúng ta đấy.

Cô lại dặn dò những người khác: "Mau đi nấu cơm đi, hôm nay có hai ngàn tân binh đến đấy, cơm nước chuẩn bị đủ cả chứ?"

"Đủ rồi đủ rồi!"

Các lính bếp vội tản đi bắt đầu làm việc của mình.

Cuộc sống ở quân doanh là như thế, nào có trận chiến nào mà không có người chết, mọi người có đau lòng thì cũng chẳng làm được gì.

Lúc này Tạ Ninh mới ngừng nức nở, anh ta lau nước mắt, nói: "Thế nào, tôi diễn giỏi lắm phải không."

Giang Đình mỉm cười: "Ừ, giỏi lắm, lân này mọi người đều tin cả." Anh không làm ảnh đế thật sự là thiếu sót mà.

Tạ Ninh thở dài, khịt mũi: "Thật sự mong rằng có một ngày anh ta có thể trở về đầu bếp doanh, tôi thật sự rất hoài niệm những ngày tháng bốn người chúng ta sống cùng nhau."

Loading...