Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 438
Cập nhật lúc: 2024-11-13 14:05:16
Lượt xem: 11
Thấy cô ra vẻ thần bí như thế, Tạ Ninh cũng tò mò mà thấp giọng nói: "Chuyện gì, nói đi, tôi tuyệt đối không nói với ai đâu."
Giang Đình nói: “Là chuyện liên quan đến Tần Quyết... Ữm, thật ra anh ta..."
Tạ Ninh đột nhiên nói: “Anh ta là gian tế đúng không?"
Giang Đình sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết?"
Tạ Ninh bu môi, nói: "Trong khoảng thời gian anh vê kinh thành, tôi phát hiện anh ta thường xuyên về muộn, cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, cả người đây tâm sự. Có một hôm tôi theo dõi anh ta, phát hiện anh ta gặp một người nào đó ở chuồng dê."
Tạ Ninh nhớ lại: 'Kẻ ấy không phải người Đại Dĩnh, nói mấy câu bô lô ba la không hiểu gì cả, nhưng mà, tôi cảm thấy chắc chắn là Tần Quyết bị ép buộc. Anh em của tôi mà, cho nên tôi tin tưởng vào cảm giác của bản thân. Tôi cảm thấy anh ta không phải người xấu, có phải anh đã bàn với anh ta làm chuyện gì hay không?”
Giang Đình gật đầu, cười nói: "Không ngờ nha, anh Tạ Ninh, sao tự dưng anh thông minh ra thế."
"Phắn, tôi lúc nào mà chả thông minh."
Tạ Ninh thầm thở dài.
Trong mấy tháng nay xảy ra quá nhiều chuyện, có thế nào thì anh ta cũng là người từng lên chiến trường, mặc dù chỉ làm lính bếp nhưng anh ta cũng đã tận mắt chứng kiến sự khốc liệt của chiến tranh.
Mà người bên cạnh anh ta, Hà Kính làm quản sự kho lúa, Giang Đình vào kinh thành, trên người Tần Quyết không biết phải gánh vác chuyện gì, tóm lại bọn họ đều không phải người đơn giản, vậy thì anh ta cũng nên trưởng thành hơn.
Anh ta chỉ hy vọng có một ngày, anh ta có thể trưởng thành đến mức có thể giúp đỡ được anh em của mình.
Giang Đình cười nói: "Phải phải phải, anh là thông minh nhất, được rồi, bây giờ tôi sẽ nói kế hoạch cho anh."
Tạ Ninh vội dỏng tai lắng nghe.
Giang Đình thấp giọng nói: "Tôi và Tần Quyết chuẩn bị diễn cảnh giả chết, đến lúc đó anh phải tỏ vẻ đau thương một chút.......
Giang Đình uống thuốc rồi ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì trời đã sập tối, Tạ Ninh không thấy đâu, cô sờ đầu mình, cảm thấy đã hạ sốt rồi, cũng không còn đau đầu nữa, xem ra tố chất cơ thể của cô vẫn khá mạnh mẽ.
Cô ra khỏi doanh trướng, nhìn ánh tà dương nhuộm đỏ nửa chân trời, hơi nóng mùa hè quanh quẩn trong không khí, các lính bếp đang bận rộn nấu bữa tối, khói bếp theo làn gió tản đi tứ phía.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-438.html.]
Cảnh tượng vừa yên bình vừa tốt lành này khiến người ta bất giác bình tâm lại.
Trong hai tháng về kinh thành, thật ra cô có hơi nhớ nhung những ngày tháng ở quân doanh.
Gianh Đình mặc trang phục của tướng sĩ bình thường, chậm rãi tản bộ trong đầu bếp doanh, cảnh tượng này làm cô nhớ đến năm ngoái khi vừa đến nơi này, cũng vào mùa hạ, tiết trời khi ấy cũng trong lành như thế.
Nhưng cô khi ấy không được nhàn rỗi thế này, vào lúc này, có lẽ cô đang bận cho mười mấy con heo ăn.
Lúc này, có lính bếp vác giỏ đi tới, lớn tiếng than oán: "Tới khi nào mới trưng binh nữa vậy, ngày nào cũng phải cho đàn heo này ăn, tôi sắp mệt c.h.ế.t rồi, cậu không biết tụi nó ăn nhiều cỡ nào đâu.
Mấy người vác giỏ đựng ngải cứu đổ vào một cái máng, cái máng ấy rất lớn, ngải cứu bên trong chất cao như một ngọn núi nhỏ, mỗi ngày phải cho cả trăm con heo ăn.
Dù ngoài miệng vẫn than oán nhưng họ vẫn ngồi xuống ghế nhỏ, bắt đầu băm ngải cứu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một lính bếp nói: "Nghe nói đã trưng binh xong rồi, mấy hôm nữa sẽ đến quân doanh."
"Vậy thì tốt quá, tốt nhất là gửi thêm người đến đầu bếp doanh của chúng ta, tôi sắp mệt c.h.ế.t rồi..."
Giang Đình nghe họ nói thế, nhất thời quyết định phải đến nhìn xem đàn heo kia như thế nào.
Cô đi đến phía sau đầu bếp doanh, thấy chuồng heo đã được mở rộng ra rất nhiều, có mấy lính bếp đang đeo mạng che mặt, nhăn mặt cầm xẻng xúc phân.
Phân sẽ được chứa trong một bể tự hoại khổng lô và được mang ra đồng để ủ phân, tiếc là hiện tại chưa có thiết bị, nếu không với số lượng heo nhiều thế này thì lượng khí đốt sinh ra mỗi ngày cũng đủ cung cấp cho đầu bếp doanh nấu cơm và giữ ấm cho mùa đông.
Cô đứng từ xa nhìn chuồng heo, sau đó lại đi đến cánh đồng phía sau, những cây cà chua cô trông trước khi đi nay đã cao lớn và bắt đầu trổ hoa, kết thành từng chùm cà chua dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của các tướng sĩ.
Giàn dưa leo bên cạnh chín sớm hơn, từng trái dưa chuột xanh mơn mởn treo lơ lửng trên giàn.
Giang Đình nuốt nước bọt, không nhịn nổi nữa, cô lén đưa tay hái ba trái, nhét hai trai vào ngực, còn một trái thì dùng tay nhổ gai trên đấy rồi cắn một ngụm.
Vị dưa leo ngọt thanh ngon lành lập tức lấp đầy khoang miệng, cô vừa nhai dưa leo, vừa đi loanh quanh ruộng rau như tên ăn trộm.
Đến khi cô vác cái đầu toàn vết muỗi đốt về đầu bếp doanh, vừa về đã thấy hai người Hạ Vân Sâm và Tạ Ninh một trái một phải đứng ngoài cửa như hai môn thần, rõ ràng là hai người đang đợi cô.