Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 436
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:05:12
Lượt xem: 10
"Anh có ý gì hửm, dù tôi có một trăm tuổi, bại liệt cả người phải nằm trên giường thì em vẫn cứ háo sắc đấy, ai bảo anh đẹp trai quá làm gì."
Hạ Vân Sâm cụng trán với cô: “Nhưng anh sẽ già trước em.
"Vậy em sẽ tìm một chàng trai trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú đến hầu hạ em."
Hạ Vân Sâm trừng mắt, tự học thành tài: 'Em dám, vậy anh sẽ tự sát cho em đau lòng."
Giang Đình lúng túng: "Anh được lắm, thôi vậy, thật ra kiếp trước em bị nổ chết, lúc c.h.ế.t khoảng ba mươi tuổi thôi.
Nói ra thì cô c.h.ế.t thảm thật, chắc xác của cô đã bị nổ tanh bành mỗi mảnh một nơi rồi. "Ừm, cái này có vẻ đáng tin hơn." Hạ Vân Sâm cụp mắt, y nhìn cô, nói: "Nhưng điều mà anh muốn biết hơn là, kiếp trước, em có từng..."
Y muốn hỏi Giang Đình có từng yêu ai khác hay không.
Ba mươi tuổi, có lẽ, đã thành thân rồi nhỉ.
Nghĩ đến chuyện Giang Đình đã từng yêu người đàn ông khác, cũng từng đối tốt với người đàn ông khác, từng kê vai tác chiến thậm chí là sinh con đẻ cái cho người đàn ông khác, trong lòng y không nhịn được mà run rẩy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng Giang Đình rõ ràng không hiểu ý, bởi vì trước đây cô hoàn toàn không hiểu thế nào là yêu, thế nên cô hỏi lại: "Anh muốn hỏi là em có từng ngủ với người khác chưa hả? Sao nào? Anh muốn lên giường với em à?”
Hạ Vân Sâm: .....
Hạ Vân Sâm cảm thấy mình ở cạnh Giang Đình một ngày sẽ bị lời cô nói ra làm nghẹn c.h.ế.t tám lần.
Thảo nào trước đây y chưa từng nghi ngờ cô là nữ, làm gì có cô gái nào hào phóng như cô chứ.
Y khựng lại, nghĩ đến việc có lẽ đây là vì hoàn cảnh trưởng thành và trải nghiệm của hai người không giống nhau, thế nên y chọn làm như không nghe thấy những từ như như lang như hổ của cô, nghe tai trái lọt tai phải.
Giang Đình nói: Sao anh không nói gì hết vậy?"
Hạ Vân Sâm ngồi dậy, cảm thấy tâm trạng rất thoải mái, tất cả vấn đê đều được giải quyết hết, y trở người xuống giường: "Ăn trước đi, không phải em đói rồi sao?"
Vừa trải qua một hồi lăn lộn khi nãy, Giang Đình đã đói lắm rồi, cô cũng bò dậy, xoa xoa cái đầu đang choáng váng của mình: "Anh mang gì cho tôi ăn thế?" "Để lên bàn rồi đấy, em xem đi."
Hạ Vân Sâm ngồi ngoài cửa đun nước, y nhét củi vào lò lửa bằng đá tảng giản dị, dùng chút cỏ khô dẫn lửa, sau đó đặt nồi đồng lên bắt đầu nấu nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-436.html.]
Giang Đình thì ngồi trước bàn chuẩn bị ăn.
Đây hẳn là bữa ăn do phòng bếp nhỏ chuẩn bị cho võ tướng, phía dưới có cơm, phía trên có một ít thịt rán, rau theo mùa và sườn heo om. Quản sự và đầu bếp ở phòng bếp nhỏ bây giờ đã nâng cao tay nghề của mình rất nhiều sau khi học cách nấu ăn từ Giang Đình.
Cô câm đũa lên, định bắt đầu dùng bữa, Hạ Vân Sâm lại mang khăn ướt đến: "Lau mặt trước đã."
Giang Định nghe vậy thì ngồi thẳng ngẩng đầu, ngoan ngoãn như một chú mèo được người ta vuốt ve: "Anh lau cho em đi." Hạ Vân Sâm cười nhạt một tiếng, một tay đỡ đầu cô, một tay câm khăn lau mặt cho cô, y lại không nhịn được dùng ngón cái cọ xát lên khuôn mặt láng mịn của cô, y cẩn thận như đang lau chùi một món đồ sứ quý giá vậy.
Giang Đình thoải mái híp mắt, chỉ huy y: "Lau chỗ tai nữa."
Lúc này, rèm cửa doanh trướng bị người ta kéo ra, Tạ Ninh mang hộp thức ăn vào.
"Giang Đình! Tôi nấu thuốc xong rồi này!
Bên ngoài ánh nắng chói chang, nhưng khi mới vào nhà, trước mắt Tạ Ninh chẳng có gì ngoài bóng tối. Anh ta dụi mắt, nhìn vào trong, lại dụi mắt, sửng sốt một lát, hoang mang hỏi: "Hai người... Đang làm gì vậy?”
May mà anh ta có định lực tốt nên mới không làm rơi hộp thức ăn trong tay. Còn Hạ Vân Sâm đang bày tỏ tình cảm dạt dào của mình, bị Tạ Ninh cắt ngang như thế, làm y lập tức rụt tay lại lùi về sau.
Nhưng ngay sau đó, Giang Đình vươn tay bắt lấy cổ tay y rồi kéo y lại, còn ôm cánh tay y vào lòng và dán mặt lên.
Giang Đình cười híp mắt: "Anh về rồi à, bọn tôi đang định ăn cơm đây."
Tạ Ninh hóa đá tại chỗ, anh ta gian nan nói: "Hai người... Hai người...'
Hạ Vân Sâm cứng đơ cả người, y muốn rút tay ra, song Giang Đình cứ ôm chặt không buông.
"Đúng vậy, giống như anh thấy đấy, chúng tôi đang hẹn hò.”
Cô không thích giấu giấu giếm giếm, nhất là với bạn bè bên cạnh mình, trừ phi là bất đắc dĩ, nếu không thì cô cũng chẳng có gì để giấu cả.
Nếu sau này cô và Hạ Vân Sâm ở bên nhau còn phải lén lút giấu giếm đám người Tạ Ninh thì quá khó chịu rồi.
Thấy cô thẳng thắn như thế, Hạ Vân Sâm chỉ đành phối hợp theo mà ừ một tiếng, bày ra dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên.
"AII" Tạ Ninh kêu thảm, anh ta xông vào đặt hộp thức ăn lên bàn, nhìn chằm chằm Hạ Vân Sâm, nói:
"Ngài nhân lúc Giang Đình bị bệnh đã làm gì cậu ấy rồi? Có phải ngài đã nhân lúc người ta yếu ớt mà xông vào, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nhân lúc người gặp nguy...