Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 435
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:05:10
Lượt xem: 12
Giang Đình nhìn y một cái, nói tiếp: "Ở thế giới của em, nói một cách chính xác thì nên gọi là thế giới tương lai, cách bây giờ ít nhất khoảng hơn một ngàn năm nhỉ, vì vậy mà mấy thứ như thuốc nổ đều là do người đời sau phát minh ra. Những chi tiết về thế giới ấy, sau này nếu rảnh em sẽ từ từ kể với anh, tóm lại chính là...
Cô chỉ vào mình: "Em không phải người ở triều đại các anh, em vốn dĩ đã c.h.ế.t rồi nhưng lại chiếm được thân xác của cô gái cùng tên với mình rồi sống lại, em chính là cô hồn dã quỷ. Trước đây em cứ luôn từ chối anh cũng là vì em khác với người bình thường, em không biết cái gì là thích."
Cô không nói cho Hạ Vân Sâm viết nơi này thật ra là thế giới tiểu thuyết, bởi vì chuyện này thật sự quá ảo diệu rồi.
Hạ Vân Sâm vẫn luôn im lặng lắng nghe, lúc này y mới trâm giọng nói: "Vậy em...
Giang Đình biết y muốn hỏi gì, cô quyết đoán: "Nhưng bây giờ em rất thích anh. Em rất thích được ở bên cạnh anh, cũng rất thích hôn anh, ôm anh, được ở bên cạnh anh làm tôi rất vui. Nhưng em sẽ không muốn làm những chuyện này với người khác, thế nên em chắc chắn đây chính là thích."
Lời nói chân thành của cô khiến Hạ Vân Sâm đỏ cả tai, lại khiến tim y như được lấp đầy, vừa đau xót vừa căng trướng.
Cô ấy nói cô ấy thật sự thích mình.
Giang Đình chớp mắt: "Anh không tin ư2?”
“Anh...
"Anh không tin thì em cũng hết cách, em chỉ kể lại chuyện của mình cho anh nghe thôi.'
Hạ Vân Sâm hít sâu một hơi, nói: “Anh tin.
Y không chỉ tin lời Giang Đình, y càng t†ỉn vào cảm nhận của bản thân.
Y có thể cảm nhận được, Giang Đình thích y.
Trong lòng y rõ ràng nhận ra tình cảm của Giang Đình dành cho mình nhưng trước đó y cứ lo lắng liệu cô có đang chơi đùa y hay không, y muốn cô phải tự mình nói ra mới được.
Y biết là cô có nỗi khổ trong lòng mà.
Y đã quá không hiểu chuyện và không biết thông cảm cho người khác rồi.
Giang Đình nhìn y với ánh mắt dịu dàng: “Anh không sợ em sao?"
'Sợ gì chứ?"
"Em là ma quỷ, là một kẻ mượn xác hoàn hồn” 'Không sợ."
Sợ gì chứ, trong mắt y, Giang Đình là một người sống sờ sờ.
Hạ Vân Sâm nhíu mày nhìn cô một cái, sau đó cụp mắt không nói gì.
Giang Đình nói: “Anh lại một mình nghĩ lung tung gì nữa rồi, có chuyện gì thì nói ra đi, hai chúng ta cùng thương lượng.”
Hạ Vân Sâm do dự, nói: "Vậy em, vậy ở kiếp trước, em bao, bao nhiêu tuổi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-435.html.]
Y biết câu hỏi này của mình rất bất lịch sự, nhưng y rất tò mò.
Giang Đình phụt cười, nghiêm túc nói: 'Ừm, anh muốn biết thật sao? Vậy em nói rồi anh không được chê em đấy nhé."
Hạ Vân Sâm thầm siết chặt tay: "Ừ"
"Tám mươi tuổi."
"Sống thọ c.h.ế.t già." May mà Giang Đình chưa nói mình có con cháu đầy nhà, nếu không thì Hạ Vân Sâm sẽ không trụ nổi mất.
Giang Đình cười nói: “Sao nào? Không thể chấp nhận à, ôi, em đây là một con trâu già gặm cỏ non, anh chê em già hửm?"
Hạ Vân Sâm lắc đầu, tự nhủ: "Không, người ở thế giới của em chắc sống thọ lắm nhỉ?"
Sống thọ là chuyện tốt, sống thọ c.h.ế.t già lại càng tốt, người Hạ gia của y, đàn ông hiếm có ai sống hơn năm mươi tuổi, phần lớn đều c.h.ế.t trên chiến trường, phụ nữ lại vì lao lực, ưu sầu, đau khổ, cũng rất ít người sống được hơn bảy mươi.
Giang Đình là một quân nhân, có thể bình an sống đến tám mươi tuổi, chẳng phải là chuyện tốt sao?
Giang Đình nói: "Phải đó, lúc ấy kỹ thuật y tế rất tốt, nhưng..."
Cô nhìn y: “Anh thật sự không chê em lớn tuổi sao? Em dư sức làm bà cố nội của anh đấy."
Hạ Vân Sâm nuốt nước bọt, khó khăn nói: Không chê."
Vân Mộng Hạ Vũ
Đây có phải là vấn đề chê hay không chê đâu, chỉ là chuyện này rất kỳ quặc, y cần thời gian để tiêu hóa.
Nhưng khi quay đầu nhìn vẻ mặt cười hớn hở của Giang Đình, y hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi linh hồn của cô đã tám mươi tuổi rồi.
Giang Đình nhích người lại gần y, nói: "Vậy anh hôn em một cái chứng minh xem."
Hạ Vân Sâm không chút do dự mà cúi đầu hôn lên má cô.
Y đưa tay xoa đầu cô, vén hết tóc lên, để lộ vầng trán trơn bóng: "Vẫn còn sốt, sao em lại có tinh thân thế?"
"À, anh không nói thì em cũng quên mất, lo tập trung kể chuyện quá."
Cô ngước cằm lên và nói: "Hôn má thôi chưa đủ."
Hạ Vân Sâm lại cúi đầu ngậm lấy môi của cô, bàn tay đè lên sau gáy của cô.
Bây giờ hai người đã càng xác nhận rõ tâm ý của đối phương, khi hôn nhau cũng càng thêm xao xuyến, cả người Giang Đình nóng hâm hập, đôi môi cũng nóng bỏng vô cùng. Hạ Vân Sâm nhẹ nhàng l.i.ế.m môi, mơ hồ nói: "Em lừa anh phải không, em không phải tám mươi tuổi."
Giang Đình rời môi y, thở dốc: "Sao anh biết?"
"Tám mươi rồi mà còn háo sắc được như em sao?”