Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 433
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:05:07
Lượt xem: 7
Bây giờ đang là mùa hạ, Hạ Vân Sâm chỉ mặc hai lớp áo, đầu của Giang Đình đang đè lên nơi nhô lên trên n.g.ự.c y, dụi đến mức làm y sôi cả máu, y thở hổn hển, nhấc tay nắm vai Giang Đình chặn cô lại rồi lùi vê sau mấy bước:
"Em đang làm gì vậy hả?”
Giang Đình không nhận ra điều gì khác thường: "Em đang lấy lòng anh đó.'
Hạ Vân Sâm cố gắng kiềm chế cảm xúc đang cuộn trào trong lòng mình, y nói: “Em lại trêu đùa tôi."
Giang Đình nói: "Không có mà, em nói anh hãy nghe em giải thích, ai bảo anh không thèm phản ứng."
Hạ Vân Sâm siết chặt nắm đấm, thở mạnh một hơi, chợt nhận ra hai tay Giang Đình đang lồng vào tay áo, cô chỉ mặc một lớp áo trong màu trắng, thân hình gây hơn một chút so với lúc ở kinh thành, cả người lộ rõ vẻ yếu ớt. Mái tóc dài của cô xõa ngang vai, khuôn mặt nhuốm màu bệnh tật, đôi môi trắng bệch nhưng gò má lại ửng đỏ một cách bất thường, cô cúi đầu, hướng xoáy tóc trên đỉnh đầu về phía y.
Nhớ đến khi nấy cả người cô đều nóng hâm hập, lúc này Hạ Vân Sâm mới nhớ ra trên người cô không chỉ có vết thương, mà bây giờ cô vẫn còn đang bị sốt.
Y thấy đau lòng không thôi, đang định nói gì đó, Giang Đình lại bu môi, gật gật đầu, cô nói: "Được rồi, em biết rồi."
Cô lùi vê sau hai bước, đặt m.ô.n.g ngồi xuống giường, đưa tay lên vừa che mặt vừa xoa xoa, ủ rũ cúi đầu, ấm ức nói: "Anh đi đi, đừng đến tìm em nữa."
Nói rồi cô nghiêng người ngã xuống giường, trở người dùng chăn che phủ bản thân, xoay lưng lại với y. Hạ Vân Sâm muốn nói lại thôi, dưới chân như bén rễ cắm sâu vào đất.
Y thấy hơi hối hận vê dáng vẻ khi nãy của mình, y chỉ là, chỉ là...
Lúc này y mới nhận ra, cả người Giang Đình đang run rẩy, lại còn phát ra tiếng thút thít nữa.
Chẳng lẽ cô ấy khóc rồi?
Hạ Vân Sâm kinh ngạc.
Giang Đình của bây giờ trong mắt y không chỉ là một cô gái mà còn đang bị bệnh, hình tượng lập tức trở nên yếu ớt hơn mấy lần, khiến trái tim y vừa thấy đau lòng vừa thấy thương tiếc.
Y thở dài, vứt hết những suy nghĩ lung tung ra sau đầu, cũng mặc kệ tất cả mà sải bước đến bên giường, cúi người xem tình huống của Giang Đình.
Y khẽ vỗ lên vai Giang Đình, thấp giọng nói: “Giang, Giang Đình...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-433.html.]
Không biết vì sao, bây giờ cái tên này lại khiến miệng y bỏng rát một cách lạ kỳ, y lắp bắp nói: "Em khóc ư?”
"Không có." Giọng Giang Đình buồn buồn, nhưng lại để lộ tiếng nức nở: "Sao anh còn chưa đi, chẳng phải anh không muốn nhìn thấy em nữa hay sao? Anh cứ để em bệnh đến c.h.ế.t đi, em đã lừa gạt ngài, em nên chịu trừng phạt.'
Hạ Vân Sâm nhíu mày: ˆEm đang nói lung tung gì đấy, Tạ Ninh đã đi nấu thuốc rồi, đợi lát nữa uống thuốc vào là khỏi thôi."
“Anh đừng lo cho em nữa, chúng ta cắt đứt từ đây, chuyện em là nữ cải nam trang vào quân doanh, vi phạm quân kỷ, anh nên bắt em lại, đánh em năm mươi quân côn, xong rồi nhốt em vào đại lao chờ sau thu xử trảm, và tâu với Hoàng thượng xin cắt chức quan của em."
Thấy cô càng nói càng gàn dở, trên trán Hạ Vân Sâm lấm tấm mồ hôi, y khẽ quát: 'Đừng nói bậy.' Giang Đình rụt người lại như nhím gai, mặc kệ y.
Hạ Vân Sâm đứng thẳng người, chống hông thở dài, y dứt khoát cởi áo ngoài và giày ra, nằm xuống cạnh cô, nghiêng người ôm vai cô.
"Đừng khóc nữa, là anh không tốt."
Giang Đình không nói gì.
Hạ Vân Sâm sám hối: "Thật ra khi nấy không phải anh không để ý đến em.
"Ờm, vậy là gì?"
"Là... là anh không biết em nghĩ như thế nào."
Lúc trước Giang Đình luôn trêu chọc y, y không nhịn được mà nghi ngờ cô có thật sự thích y không, hay là cô chỉ xem y là thú vui giải sầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thế nên y quyết định lẳng lặng thăm dò cô, nào ngờ chỉ mới một chút thôi đã không giả bộ nổi nữa. Giang Đình nói: "Nghĩ thế nào là sao?”
Hạ Vân Sâm cử động nửa thân trên, dán lông n.g.ự.c vào lưng cô, ôm trọn cô vào lòng: "Anh không biết em có thật sự thích anh hay không, hay là chỉ vì muốn ở lại quân doanh và tìm chỗ dựa nên em mới lấy lòng anh."
Nhưng y nhận thua rồi, dù Giang Đình thật sự lợi dụng y, y cũng không muốn cô rời đi. Hơn nữa, thật ra trong lòng y cũng ngầm hiểu, trong lòng Giang Đình CÓ ÿ.
Giang Đình nói: "Nếu anh đã nghĩ như thế, vậy đợi em khỏi bệnh rồi, em sẽ từ quan rời khỏi quân doanh, tránh cho anh nghi ky em như thế."
"Không được! Em không được đi!" Hạ Vân Sâm sốt sắng.
Y vươn tay, ra sức kéo thân thể Giang Đình lại, hai người mặt đối mặt, Hạ Vân Sâm đang toát mồ hôi gấp gáp nghĩ xem nên dỗ dành thế nào để giữ Giang Đình ở lại thì bất ngờ phát hiện mắt cô đã nhắm lại, mi mắt khẽ rung, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, trên mặt không có chút nước mắt nào.