Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 426
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:04:54
Lượt xem: 11
Hạ Vân Sâm gật đầu: "Các anh viết báo cáo tình huống cụ thể rồi nộp lên cho ta là được, ta vào doanh trướng kiểm tra trước xem thế nào đã."
"Vâng thưa đại nhân!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này, một ảnh vệ đi theo Giang Đình về doanh trại câm một túi đồ xuất hiện. Anh ta cung kính nói: "Chủ tử, đây là túi đồ Giang đại nhân đánh rơi. Sau khi vào đầu bếp doanh, ngài ấy vẫn chưa trở lại ạ."
Hạ Vân Sâm phất tay cho những người khác rời đi trước rôi mới hỏi: "Cậu ấy bị thương à? Tình hình vết thương thế nào?"
Ảnh vệ nói: "Mũi kiếm đ.â.m vào bụng trái sâu hơn một tấc, có điều chưa tổn thương đến nội tạng. Giang đại nhân không cho chúng tôi thay thuốc cho ngài ấy, cũng không cho chúng tôi hỏi han quá nhiều. Nhưng trong ba ngày trở về, vì cưỡi ngựa xóc nảy, vết thương liên tục bị nứt toác, tôi đoán tình hình không quá khả quan đâu ạ."
Hạ Vân Sâm thâm lo lắng, song ngoài mặt vẫn không tỏ ra khác thường. Y nói: "Ta biết rồi, các người lui xuống đi.
"Thuộc hạ cáo luil"
Hạ Vân Sâm cầm túi đồ về doanh trại của mình, cởi áo giáp, rửa mặt trước.
Y nhìn túi đồ, phát hiện túi vừa bẩn vừa cũ nát, bên trên dính đây m.á.u và bùn, còn bị thủng một lỗ to, cố lắm mới giữ được đồ vật bên trong.
Y dứt khoát mở ra, định bụng lấy đồ bỏ sang túi khác.
Bên trong có hai bộ đồ để thay khi tắm, một ít thuốc trị thương, vài cái bánh bao cứng như đá và một túi tiền.
Hạ Vân Sâm sửa sang lại đồ đạc cho Giang Đình, rồi chuẩn bị đi thăm cô. Y chẳng chờ nỗi chỉ muốn gặp cô ngay.
Dù rằng hai người mới chia tay vài hôm, nhưng y vẫn ngày nhớ đêm mong.
Ông bà xưa có câu, một ngày không gặp như cách ba thu, đúng là không gạt người ta mà.
Đang lúc xếp quân áo, đột nhiên y thấy có một thứ bất thường.
Đó là một cuộn băng vải vừa dài vừa †1o.
Hạ Vân Sâm kéo ra xem nhưng chẳng hiểu mô tê gì.
Sao Giang Đình lại đem theo thứ này?
Nó dùng để làm gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-426.html.]
Vừa giống tấm vải trắng vừa có gì đó là lạ.
Hạ Vân Sâm cầm nó ướm tới ướm lui, trừ việc lấy nó để thắt cổ y chẳng nghĩ ra công dụng nào khác, chỉ đành cuộn vải lại rôi nhét vào.
Y xếp đồ vào một cái túi mới, lại cầm theo một đống thuốc tốt nhất trong lều của mình, bấy giờ mới nhấc chân vội vàng đi sang đầu bếp doanh.
Còn phía Giang Đình, sau khi ăn xong cô thỏa mãn lau miệng đặt bát xuống: "Ngon ghê, no quá.'
Tạ Ninh và Chu Đông ân cần nhìn cô: "Ăn no rồi thì mau đi tắm, còn ngủ nghỉ nữa. Lầu đã được dựng lên, nước ấm đã xách vào sẵn, còn chuẩn bị cho cậu một cái bồn tắm đấy."
Tạ Ninh nói: "Cái tên Hà Kính còn đang hôn mê, cứ để anh ta qua đêm ở lêu của chú Lương đi. Còn bên thương binh doanh chắc nửa đêm cần xài nước nóng nên tôi phải canh phòng bếp, thế tối nay anh ngủ một mình nhé."
Anh ta sờ cằm: "Còn Tần Quyết chẳng biết đi đâu, thôi kệ thây anh ta, chắc là không sao đâu." Giang Đình gật đầu: "Anh sắp xếp ngày càng chu đáo đấy, được, vậy tôi về trước.
Cô đứng dậy, bấy giờ mới chợt nhớ túi của mình mất rồi, mà thôi cũng chẳng có gì đáng tiền, mai rồi tìm vậy.
Cô quay về lêu trại, bên trong quả nhiên có một cái bôn tắm lớn, cơ mà cũng chẳng phải bồn tắm chính thống, mà là bôn chuyên dùng để g.i.ế.c heo, họ sẽ bỏ heo vào, đổ nước sôi cho tiện cạo lông.
Cô chẳng kén cá chọn canh, rửa sạch rồi tắm như thường.
Sau khi xếp đủ đồ Giang Đình bắt đầu cởi quần áo, tiếc thay trên người cô có vết thương nên không thể ngâm mình, không có phúc hưởng cái bồn tắm này.
Cô rửa mặt trước rồi câm khăn ướt bắt đầu lau người, cố tránh đi những vùng bị thương. Tuy chỗ bị đao c.h.é.m đã đóng vảy, nhưng vì cô cứ để nó bung bét chảy m.á.u nhiều lần nên m.á.u quanh vết thương đã tụ lại thành một mảng.
Cô thò tay cẩn thận cạy mảng máu, đau đến xuýt xoa.
Mà lúc này, Hạ Vân Sâm lén lút đi vào đầu bếp doanh như một kẻ trộm.
Không sai, tui tới hẹn hò riêng giữa đêm khuya đấy, à không, là đêm hôm đi thăm thôi, không nên để người khác phát hiện vẫn hơn.
Hơn nữa Hạ Vân Sâm muốn cho Giang Đình một bất ngờ.
Thế là y cố ý giấu hơi thở của mình, chậm rãi tiến lại gân, ánh đèn trong lêu trại ngày một rõ hơn.
Y nhìn thấy có người đứng bên trong, bóng người nọ hắt lên mành lều, hình như đang cúi đầu mò mẫm thứ gì đó.
Y lại gần, đúng lúc nghe thấy tiếng xuýt xoa vì đau trong lều. "Mẹ nó." Lúc này Giang Đình cuối cùng cũng lấy được cục m.á.u dính ấy, dù vậy cô cũng đau đến trợn trắng mắt. Cô lấy khăn lau mồ hôi rồi bắt đầu rửa sạch vết thương.