Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 424
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:04:51
Lượt xem: 11
Lửa bên ngoài hầu như đã được dập tất, toán ky binh Bắc Nhung còn lại cũng hoảng hốt chạy trốn.
Vì sao người Bắc Nhung lại biết hôm nay là ngày lương thực được vận chuyển vào quân doanh, hơn nữa còn biết hôm nay Hạ Vân Sâm không có mặt trong quân, rồi vì sao lại có thể lẻn vào một cách dễ dàng như thế...
Mọi bằng chứng đều chỉ về phía một người: Tứ hoàng tử.
Giang Đình siết chặt nắm đấm, hô hấp nặng nề.
Nếu cô c.h.ế.t ở nhà họ Giang hoặc bị thuộc hạ của Tứ hoàng tử đưa về kinh thành hoặc Tần Quyết không phản bội Hồi Hộc, tối nay lượng thực bị đốt... Cô không dám tưởng tượng Hạ Vân Sâm sẽ phải đối mặt với chuyện gì tiếp theo.
Người thương chia tách, quân tâm tan rã. Nếu đúng vào lúc này mà quân Bắc Nhung lại xông tới thì tất cả mọi chuyện cộng lại đã đủ để khiến y sụp đổ.
Lúc này, vài người từ phía xa chạy đến. Trong đó, có một người vô cùng kích động, vừa chạy vừa hô hào: “Giang Đình! Giang Đình!"
Giang Đình đứng tại chỗ nhìn mấy người họ rồi bật cười. Sau đó, cô duỗi hai tay, ôm chầm lấy người đang lao đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Ninh ôm cổ cô, nghẹn ngào nói: "Cuối cùng anh cũng trở về rồi hu hu hu, suýt nữa thì chúng ta bị người Bắc Nhung làm thành heo quay ời!!
Giang Đình vỗ lưng anh ta: "Đầu ổn cả chứ?"
Tạ Ninh lắc đầu, vừa hít mũi vừa buông cô ra, đau lòng nói: "Đám Hà Kính vẫn đang hôn mê, những người khác thì không sao nhưng doanh trại bị đốt nhiều lắm, bốn doanh trại của chúng ta cũng bị cháy rồi."
Giang Đình an ủi: "Người không sao là được, doanh trại cháy còn có thể dựng lại mà."
Cô cười nói với người đi phía sau Tạ Ninh: "Anh Đông, Tiểu Thất."
Chu Đông nghĩ lại mà phát sợ, nói: "Ôi mẹ ơi, may mà dập được lửa rồi đấy. Đám Bắc Nhung chó má này, nhân lúc cậu với Chỉ huy sứ không có mặt đánh lén chúng ta, may mà Hạ gia quân chúng ta không phải lính hạng xoàng."
Tạ Ninh cũng chửi hùa theo: "Đám đó có bị thân kinh không vậy? Có mỗi ba nghìn người mà cũng dám đánh lén, đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Vì kho lúa không bị cháy nên bọn họ hoàn toàn không ngờ mục đích đánh lén của quân đội Bắc Nhung là vì đốt lương thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-424.html.]
Giang Đình chủ động hỏi: "Tân Quyết đi đâu rồi?"
"Tân Quyết á?" Nghe vậy, Tạ Ninh ngẫm nghĩ: "Vừa mới đi lấy nước, chúng tôi vội dập lửa nên không để ý anh ấy đi đâu. Chắc anh ấy ra chuồng dê xem đám dê yêu quý rồi chăng?"
Lúc này, Tiểu Thất hỏi: "Giang đại nhân, sao mặt em khó coi thế, có phải bị thương rồi không?”
Nghe vậy, Tạ Ninh và Chu Đông mới chú ý đến tình hình của Giang Đình. Chu Đông giơ cao đèn lồng chiếu sáng mặt Giang Đình rồi phát hoảng: "Đình ơi là Đình! Cậu bị làm sao thế này? Bị thương à? Sao tím tái thế kia?"
Tạ Ninh cũng nhao nhao nói: "Sao mặt anh tái thế? Môi còn thâm tím nữa, bị thương hả? A? Sao trên người toàn là m.á.u thế này? Mau mau mau, để tôi xem anh bị thương ở đâu rồi!" Giang Đình bị hai người họ làm cho đau đầu, phất tay uể oải nói: "Không sao, m.á.u của người khác ấy mà. Tôi vội về quá, chưa kịp nghỉ ngơi với ăn uống gì, có gì ăn không, đói quá.'
Ba người nghi ngờ nhìn cô: “Thật không đấy?"
Giang Đình tựa đầu lên vai Tạ Ninh: "Thật mà, đói c.h.ế.t tôi rồi."
Chu Đông nói: "Thế mau nấu cơm đi! Tạ Ninh, cậu nấu cơm ngon, cậu đi nấu cho cậu ấy bát mì đi, cho nhiều thịt vào. May mà phòng bếp chưa bị đốt đấy, đệch mợ cái đám Bắc Nhung c.h.ế.t tiệt này...
Tạ Ninh lo lắng nói: "Giang Đình, anh tự đi được không? Anh Đông ơi, tôi sợ lát nữa anh ấy ngã mất, hay anh cõng anh ấy đi nhé."
Nghe vậy, Chu Đông nhét đèn lồng vào tay Tiểu Thất, nói: "Được rồi. Lên đi, Anh Đông cõng cậu.' Chu Đông ngồi xổm xuống trước mặt Giang Đình. Giang Đình nằm sấp lên, cô hơi cong lưng để tránh đè vào miệng vết thương rồi cảm động nói: "Cảm ơn các anh em. Các anh thật tốt."
Vài ngày bôn ba và mệt mỏi cuối cùng cũng tìm được chút an ủi, Giang Đình ôm cổ Chu Đông, hai mắt bắt đầu díu vào.
"Ôi, trông mặt anh cũng thấy anh mệt sắp c.h.ế.t rồi" Tạ Ninh đau lòng nói: "Anh ngủ một lúc trước đi, khi nào mặt tươi tỉnh hơn thì tôi gọi anh dậy. Túi đồ của anh đâu rồi?"
Giang Đình nhắm mắt lại, nói: "Túi đồ... Túi đồ vứt ở ngoài quân doanh rồi."
"Thế chắc có người nhặt vê cho anh rồi đó." Tạ Ninh vươn tay vén tóc Giang Đình ra sau, thở dài một tiếng rồi lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Làm quan to có gì tốt đâu, mệt sống mệt chết. Theo tôi ấy à, đủ ăn đủ uống, tiền đủ tiêu là được..."
Chu Đông nói: “Giời ạ, cậu càu nhàu ít thôi, để cậu ấy ngủ một lúc trước đã..."
Đêm khuya, quân lính Bắc Nhung không chạy thì bị giết. Các tướng sĩ Hạ gia quân bắt đầu dọn dẹp chiến trường, từng xe từng xe vận chuyển t.h.i t.h.ể ra xa chôn cất.