Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 412
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:04:28
Lượt xem: 18
Vừa nghe thấy mình có thể bị liên lụy, trưởng làng lập tức nghiêm trang nói: "Giang Đại, bình thường cậu dạy con kiểu gì đấy hả? Con trai cậu suốt ngày không trộm gà thì trộm chó, có khác gì quỷ sứ không? Đã thế còn hay bắt nạt mấy đứa trẻ khác trong làng, thế mà cậu còn không chịu nghiêm khắc răn dạy nó à?”
Giang Đại khổ mà không nói được, chỉ có thể gật đầu xác nhận.
Giang Đình chớp mắt, cười nói: "Con mất dạy là lỗi của cha. Vì nể mặt đó là anh cả của tôi nên sửa phạt năm mươi gậy xuống còn ba mươi gậy nhé?”
Giang Đại ngớ người: “Gì... gì cơ? Ba mươi gậy á?'
Vân Mộng Hạ Vũ
Trưởng làng lau mồ hôi lạnh, khó xử nói: Chuyện... chuyện này... Giang Đình nói: "Theo luật pháp quy định: Dân chúng phổ thông mắng chửi xúc phạm đến quan viên, trường hợp vi phạm lần đầu bị phạt năm mươi gậy mà. Đi thôi, chúng ta đi thẳng đến huyện nha, bảo người huyện nha hành hình là được, chắc huyện lệnh đại nhân sẽ nể mặt tôi đánh nhẹ tay thôi."
Giang Đại vội vàng hét toáng lên: "Mày nói láo! Xúc phạm cái gì? Xúc phạm chỗ nào? Trẻ con ba tuổi nói lung tung mà có thể coi là thật à? Mày là cô mà còn so đo từng lời với nó nữa à?”
"Không! Mày dám!" Cha Giang xông lên, chắn trước mặt Giang Đại: "Nó là anh mày đấy! Kể cả giờ mày có làm quan thì cũng không thể thay đổi việc mày là người Giang gia đâu! Mày định bất trung bất hiếu đấy hả?”
Nói tới đây, cha Giang chợt ưỡn thẳng lưng.
Đúng vậy, người thời nay coi trọng hiếu đạo. Nếu Giang Đình muốn ngồi yên trên chức quan đã có thì phải tâng bốc ông ta mới đúng! Ông ta là bề trên cơ mà, sợ cái quái gì? Vả lại nhà họ và Giang Đình còn là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, chắc chắn Giang Đình cũng rất sợ để lộ việc mình nữ giả nam trang nữa kìa.
Giang Đình không thèm để ý tới ông ta, chỉ nói tiếp với trưởng làng: "Chú trưởng làng, đừng quên cả chị dâu tôi nữa nhé. Chị ta dạy Hổ Tử ăn nói kiểu đấy, tôi thấy ngữ đàn bà như thế đúng là loại làm loạn gia đình, phải dìm xuống ao mới đúng."
Giang Đại bất chấp việc mình bị phạt ba mươi gậy, trợn trừng mắt nói: "Gì cơ? Dìm xuống ao á?”
Giang Đình thản nhiên nói: "Không được ư? Không phải trước đây mấy người cũng muốn dìm mẹ tôi xuống ao à? Tôi còn tưởng đó là tập tục của làng mình, chuyên để xử lý mấy ngữ đàn bà không nghe lời ấy chứ." Khi đó, nguyên thân dẫn mẹ ruột Kim thị chạy trốn suốt đêm, lại bị người Giang gia dẫn dân làng đuổi theo. Họ trói Kim thị lại, đe dọa nguyên thân rằng nếu nguyên thân không chịu đồng ý đi lính thay anh trai thì sẽ dìm Kim thị xuống ao mà chất.
Cha Giang xấu hổ quá hóa khùng, quát: "Giang Đình! Mày tưởng mày có thể coi trời bằng vung như thế à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-412.html.]
Nhìn ba ông cháu Giang gia sốt ruột đỏ mặt tía tai, Giang Đình mới bỏ qua. Cô khoanh tay, híp mắt cười: "Nhìn ông kích động chưa kìa, tôi chỉ đùa chút thôi mà. Sao tôi nỡ lòng nào phạt gậy anh trai, dìm chị dâu xuống ao chứ, nếu làm vậy thật...
Cô nhìn Giang Tiểu Hổ bằng ánh mắt thâm độc: "Chẳng phải Hổ Tử sẽ thành trẻ mồ côi mẹ ư?”
Giang Tiểu Hổ bị dọa ngơ cả người.
Đám trưởng làng và cha Giang nhìn Giang Đình, không khỏi không rét mà run. Họ không thể phân biệt rốt cuộc cô đang nói thật hay nói đùa nữa.
Giang Đình tem tém lại khí thế, cười tủm tỉm nói: "Vậy đành làm phiền các chú các bác lo chuyện tế tổ rồi, tôi với cha và anh cả vê nhà nghỉ tạm trước đây. Đây là quà tôi đã chuẩn bị cho mọi người, làm phiên chú trưởng làng phân chia giúp tôi nhé."
Cô lấy đồ đạc trên lưng ngựa xuống, đặt một túi nặng trịch vào tay trưởng làng.
Trưởng làng và tộc trưởng rối rít cảm ơn, vỗ n.g.ự.c cam đoan sẽ lo hết việc tế tổ.
Lúc này, Giang Đình mới cười chia tay bọn họ, đi theo đám cha Giang vê Giang gia.
Trên đường, Giang Đình nhẹ nhàng nói như không có chuyện xấu hổ nào từng xảy ra: "Một năm không về, không biết tình hình trong nhà bây giờ sao rồi nhỉ? Mẹ và chị dâu đã dọn phòng xong chưa nhỉ? Chắc sẽ không để tôi ở trong phòng chứa củi với chuồng bò nữa đâu nhỉ?"
Cha Giang đeo túi giúp cô, ngượng ngùng nói: "Làm gì có chuyện đó, chắc chắn sẽ dọn dẹp phòng tốt nhất cho con,
Giang Đình gật đầu: "Được vậy thì còn gì bằng. À còn con ngựa này, nó không chịu ăn cỏ khô bình thường đâu, mà tôi cũng chẳng biết rốt cuộc nó ăn gì nữa, đành làm phiền anh cả cắt một túi mỗi loại cỏ ở sau núi về đút cho nó ăn nhé.
Giang Đại dắt ngựa, cắn răng nói: "Ừ, cứ để anh lo."
Giang Đình lại nhìn Giang Tiểu Hổ đã không còn kiêu ngạo như trước, nói: "Hổ Tử thì sao, giờ đã sửa thói xấu chưa? Chắc giờ không tùy tiện giơ tay đẩy người ta xuống giếng nữa đâu nhỉ?" Giang Tiểu Hổ căm hận nói: "Mắc mớ gì đến cô?"
"Bốp" một tiếng. Lần này, cha ruột tát cho cậu ta một cái: "Nói chuyện với Giang đại nhân kiểu gì đấy hả?”