Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 407
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:33:24
Lượt xem: 11
Vậy nên trong lòng Hạ Vân Sâm rất lưu luyến, không khỏi xoay người ôm lấy bả vai Giang Đình, chôn đầu ở trong cổ cô rồi cọ xát.
Giang Đình nằm thẳng như người gỗ, nhắm mắt lại nói: "Anh lại muốn rồi hửm?'"
"Không có, chỉ là muốn ôm em." Hạ Vân Sâm nhỏ giọng nói: "Ngày mai sẽ phải xa nhau, nhớ thường xuyên viết thư cho anh đấy."
Là tham quân, đương nhiên cô có lính dịch trạm hoặc lính trinh sát chuyên môn đưa thư cho cô. Nhưng đó là để truyền tình hình quân sự, không phải dùng để bày tỏ tình yêu.
Giang Đình nói: "Em viết chữ xấu như gà bới, hay là thôi đi."
Hạ Vân Sâm nói: "Vậy thì anh viết cho em." Y khế ngửi trên mặt Giang Đình rồi nói: Hôm nay em bôi cái gì mà thơm thế"
"Chính là cao Ngọc Dung mà em họ anh tặng đó, anh có muốn dùng thử không?”
Anh không dùng đâu.
Y là một người đàn ông, bôi thứ này làm gì... Hạ Vân Sâm đang oán thâm thì đột nhiên sững sờ, thầm nghĩ chẳng phải Giang Đình cũng là đàn ông hay sao? Tại sao y cảm thấy cô bôi thứ này lại không hê khác thường nhỉ?
Hơn nữa, y cứ cảm thấy hôm nay Giang Đình hơi khác ngày thường.
Trước đây lúc y ôm cô cũng từng vô tình chạm phải n.g.ự.c cô, thường là thô cứng, không khác gì đàn ông bình thường, tại sao hôm nay lại cảm thấy... Không cứng như mọi khi, còn... Còn gây đi trông thấy.
Giang Đình đã nhận ra điều gì đó, bèn hôn y một cái rồi dịu giọng nói: "Buồn ngủ rồi, ngủ đi."
Cô vươn tay khẽ vuốt chân mày hơi nhíu lại của y, nói: "Chờ lần sau gặp lại, tất cả mọi phiên não đều đã được giải quyết."
Hạ Vân Sâm giãn mày, sự chú ý nhanh chóng bị chuyển dời, y gục đầu xuống dùng trán chạm vào trán Giang Đình: "Vậy em hôn anh một cái nữa đi."
Giang Đình khẽ cười, xoay người ngồi dậy rồi cúi người xuống, chủ động leo lên trên n.g.ự.c y, cẩn thận hôn y một cái.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt của Hạ Vân Sâm lại sáng ngời, y nhìn người mình yêu bằng ánh mắt chăm chú, dùng tay bưng mặt cô, ngẩng đầu hôn cô.
Y nhỏ giọng bày tỏ nhưng lại rất kiên định: “Giang Đình, anh yêu em."
*xx**
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-407.html.]
Nơi tận cùng của thảo nguyên mênh m.ô.n.g bát ngát là dãy núi lớn liên miên vô tận, dãy núi kia uốn lượn chập trùng, là điểm tựa của dân chúng trong núi.
Thảo nguyên này và cả dãy núi kia đều thuộc về Hưng Châu, Hưng Châu ở gần biên quan, xem như là châu quân đầu tiên khi đi từ biên quan về phía Nam, cũng có một phần lãnh thổ tiếp giáp với Bắc Nhung, là một khu vực giao tranh của quân đội.
Mấy chục năm trước, khi quan hệ của Đại Dĩnh và Bắc Nhung vẫn chưa căng thẳng như bây giờ, việc buôn bán ở vùng biên giới Hưng Châu rất phát triển, rất nhiều thương dân nước ngoài mang theo đội ngũ lạc đà đi từ Tây Vực xa xôi vào biên quan, đổi lấy đặc sản Đại Dĩnh với dân chúng ở nơi đó.
Người Bắc Nhung cũng thường đến, mang theo thịt bò, thịt dê, lông dê, da bò và sản phẩm từ sữa của họ đến để đổi lấy lương thực và vải vóc chống lạnh của Đại Dĩnh. Cho dù ngôn ngữ và tướng mạo của hai quốc gia có điểm khác biệt, nhưng vẫn có rất nhiều cặp nam nữ trẻ tuổi kết làm vợ chồng, sinh ra con lai, những đứa trẻ này có thể tự lựa chọn theo họ cha hoặc theo họ mẹ.
Rất có thể thân phận của nguyên thân chính là như vậy.
Sau khi cưỡi ngựa vào Hưng Châu, Giang Đình đi thêm hai ngày mới tới huyện Phù Viễn, quê quán của nguyên thân.
Hưng Châu rất lớn, đất rộng người thưa, phần lớn mọi người đều sống ở dưới núi, sống cuộc sống nửa du mục.
Trong trí nhớ, nguyên thân chưa từng rời khỏi huyện Phù Viễn.
Huyện thành không lớn nhưng lại gặp phải lúc họp chợ nên rất náo nhiệt, người dân ở đây nói chuyện không khác với người biên thành là bao nhưng ăn mặc lại giống như người dân Trung Nguyên hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình xuống ngựa, dắt dây cương ởi vào thành, ăn một bát mì trước rồi đi dạo một vòng, sau đó thuê một căn phòng trọ thoải mái tắm rửa nghỉ ngơi một lát.
Cô nằm ở trên giường suy nghị, chuyến đi này của mình sẽ có kết quả như thế nào?
Nói thật cô có chút sợ hãi.
Tại sao cô muốn một mình tới đây, đó là vì sợ suy đoán trong lòng cô trở thành sự thật.
Cô xâu chuỗi lại những chuyện mà mình biết.
Thứ nhất, mặt mũi của cô giống người Bắc Nhung.
Thứ hai, Cao công công từng đến tuyên chỉ kia khi nhìn thấy cô lại hốt hoảng không thôi, còn đuổi cô ra ngoài.
Thứ ba, mẹ ruột của nguyên thân... Nếu cô không nhớ lâm thì, khi nguyên thân còn nhỏ đã từng nhìn thấy một ký hiệu trên cánh tay của mẹ, người bình thường có lẽ sẽ không nhận ra nhưng chuyến này về kinh thành, Giang Đình cố ý đi điều tra ý nghĩa của cái ký hiệu kia.
Đó là ký hiệu mà vương thất Bắc Nhung dùng để đánh dấu thân phận của nô lệ, lấy sắt đã nung đỏ ấn lên, cũng đánh dấu kẻ đó thuộc về chủ tử nào trong vương thất.