Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 402

Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:33:16
Lượt xem: 18

Luận vê những chuyện không cần mặt mũi như thế này, Hạ Vân Sâm luôn rơi vào thế yếu. Mặt y lại bắt đầu nóng lên, y xấu hổ nói: "Sao lại ăn nói như vậy được?”

Y là một người đàn ông thân cao tám thước, sao có thể, sao có thể làm những chuyện chỉ phụ nữ mới làm thế này.

Nếu phải ngồi thì cũng nên là Giang Đình ngôi lên đùi y mới đúng.

Không, y chẳng dám tưởng tượng đến cảnh tượng ấy.

Giang Đình khoanh tay nói: 'Vậy thì không hôn nữa, quay về đi ngủ."

Cô cười híp mắt đứng dậy, đi đến trước mặt y rồi nhón tay chấm vào chóp mũi Hạ Vân Sâm: "Phải học cách cấm dục đấy, Hạ tiểu tướng quân."

Hạ Vân Sâm xấu hổ nhìn cô, đột nhiên vươn tay ra muốn túm lấy cô. Giang Đình đã chuẩn bị trước, linh hoạt lách mình tránh thoát.

Cô nhảy ra xa vài bước, cười nói: "Sao thế? Muốn dựa vào vũ lực để quyết định ai trên ai dưới à?"

Hạ Vân Sâm càng tức hơn, đuổi theo cô. Y đi hai bước thì Giang Đình lùi hai bước.

Hạ Vân Sâm siết chặt nắm đấm, đứng yên quay đầu đi, không thèm để ý đến cô nữa.

Giang Đình thấy y không có phản ứng gì thì thận trọng tới gần, nói: "Này? Tại sao không nói chuyện?”

Hạ Vân Sâm vẫn không để ý đến cô.

Giang Đình vươn tay khẽ giật tay áo y: "Sao thế? Giận rồi à?"

Cô bắt đầu dụ dõ: "Nào, đừng tức giận mà, tôi đùa với anh thôi, đến đây đến đây, hôn nào..." Hạ Vân Sâm đột nhiên cử động. Y giơ tay túm lấy tay Giang Đình rồi kéo một cái, ôm cô vào trong lòng mình. Tiếp theo y ấn vào bờ vai của cô, dốc ngược cô lên sau đó đè xuống.

Giang Đình nằm ghé vào bàn đá.

Cô không hề phản kháng, nói đúng hơn là còn cảm thấy kích thích, hưng phấn nói: "Anh muốn chơi kiểu gì đây?"

Hạ Vân Sâm: ....'

Y vốn muốn làm giảm bớt sự phách lối của cô, nhưng tại sao cô đã bị chế trụ rồi mà vẫn có vẻ mong chờ thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-402.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Hạ Vân Sâm ôm vai Giang Đình, cúi người xuống, khẽ đè lên lưng cô, kề sát bên mặt cô mà hỏi: "Ai trên ai dưới?”

Giang Đình trợn tròn mắt nhìn y. Chóp mũi hai người dán rất sát vào nhau, cô ngước cằm, dâng bờ môi lên, thè lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m láp môi y một chút rồi khàn giọng nói: "Anh ở trên đi, có được không?" Hơi thở của Hạ Vân Sâm trở nên nặng nề, gân như đã ý loạn tình mê. Bàn tay y đỡ lấy ót Giang Đình, đang định hôn sâu hơn thì cô lại đột ngột chuyển động.

Giang Đình khéo léo xoay người ngồi dậy rồi đẩy Hạ Vân Sâm một cái, để y nằm ngửa trên bàn đá.

Giang Đình đặt tay lên vai y, dùng lực khiến y không thể ngồi dậy nổi.

Thắt lưng của Hạ Vân Sâm gần như gập thành chín mươi độ, hai chân còn dài hơn cả bàn đá. Y tỳ gáy lên bàn, lưng dán ở mép bàn, tư thế này khiến toàn thân y cong như cây cung, yết hầu nổi lên rõ rệt.

"Rốt cuộc thì ai ở trên ai ở dưới đây, hả Hạ tướng quân bị chế trụ?" Giang Đình khiêu khích cúi người, nhẹ nhàng cắn lên yết hâu của y một cái.

Cả người Hạ Vân Sâm run lên, y vươn tay muốn tóm lấy bả vai cô, nhưng lại bị Giang Đình đè lại sít sao: Anh không đánh lại được tôi, sức lực cũng không mạnh như tôi, quan trọng nhất là anh không dám đánh tôi, vì vậy anh nên nhận thua đi.”

Hạ Vân Sâm khàn giọng đáp: Nhận thua thì sẽ ra sao?”

Giang Đình cười cười, dùng mũi cọ lên mặt y, cảm giác làn da trơn bóng như tơ lụa của y đang nóng dần lên: "Thì... sẽ như thế này."

Cô xoa lên n.g.ự.c y, cách lớp quân áo sờ vào những thớ cơ rắn chắc kia rồi chậm rãi di chuyển xuống dưới, chạm vào vòng eo săn chắc và bờ hông mạnh mẽ của y.

"Giang... Giang Đình... Y khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hơi sợ hãi trước chuyện sắp xảy ra sau đó.

Giang Đình cúi xuống hôn y, tỉnh tế l.i.ế.m láp rồi mút vào, thử dùng đầu lưỡi cạy mở môi y, động tác tay cũng không ngừng lại.

Hạ Vân Sâm càng ngày càng mê mẩn hơn, cả người đều trở nên thả lỏng, không giãy giụa nữa mà là buông thả, để mình rơi vào vòng xoáy ảo mộng này.

Giang Đình khẽ thở dốc, thấp giọng hỏi: "Có phải anh cứng rồi không?”

Hạ Vân Sâm lập tức tỉnh táo trở lại, đẩy cô ra rồi ngồi dậy.

Y kẹp chặt hai chân, giật giật vạt áo, mặt đỏ như sắp nổ tung, hơn nữa phần thân bên dưới cũng sắp nổ tung đến nơi rồi.

Hạ Vân Sâm vừa tức vừa xấu hổ, rõ ràng, rõ ràng y chỉ muốn hôn một chút, thế mà cái người không biết xấu hổ Giang Đình này lại...

Giang Đình lau mồ hôi trấn, cười nói: "Nhìn tôi như vậy làm gì, ai không biết lại tưởng tôi làm gì anh đấy."

Loading...