Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 399
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:33:11
Lượt xem: 11
Cô vừa nói như vậy, lực chú ý của Hạ phu nhân quả nhiên đã thay đổi.
Bà nghĩ thâm, quả nhiên Vân Sâm quanh năm ở biên quan, bên cạnh lại thiếu một người quan tâm lo lắng cho việc cơm ăn, áo mặc, sinh hoạt hàng ngày. bà và lão phu nhân vẫn luôn hy vọng, cho dù Hạ Vân Sâm không kết hôn, nhưng vẫn sẽ có thiếp thất và thông phòng thuỳ mị nết na trong biệt viện ở biên thành.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng chuyện này lại biến thành tình huống như bây giờ.
Giang đại nhân tuy là đàn ông, nhưng lại nhã nhặn hơn những vị tướng thô lỗ và táo bạo khác rất nhiều, đối nhân xử thế cũng rất tốt, ăn nói cũng xuôi tai, hẳn là có thể chăm sóc cho Vân Sâm tốt... Trong lòng Hạ phu nhân rất phức tạp.
Hạ Vân Sâm nói: "Chuyện của chúng con mẹ không cần quá lo lắng, chỉ là ông bà nội thì phiên mẹ giúp con che giấu."
Hạ phu nhân thở dài, nói với giọng điệu hơi thương tâm: 'Mà thôi, chuyện này cứ thế đi, mẹ cũng không lay chuyển được con. Mẹ vào đại sảnh trước, nhìn xem còn cái gì chưa được sắp xếp hay không."
"Bác gái đi thong thả."
Hai người tiễn Hạ phu nhân ra cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Đình hừ một tiếng rồi quay lại tiếp tục giã ớt, có chút hâm mộ nói: "Mẹ anh đối xử với anh rất tốt, cũng rất cởi mở."
Hạ Vân Sâm lần này không ngôi bên cạnh cô nữa mà ngồi đối diện nói chuyện ba mặt một lời: "Về sau cũng sẽ là mẹ của em." Giang Đình sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Ai dạy anh nói chuyện như vậy? Tôi thấy anh trước đây rất nhàm chán, nhưng bây giờ lại nói chuyện đâu ra đấy như vậy."
Hạ Vân Sâm: ....'
Giang Đình nói: “Ai da, anh đã nói vậy để tôi hỏi anh một chuyện."
"Hử?"
"Tôi gọi mẹ anh là mẹ, vậy thì tôi lấy vợ hay là ở rể nhà anh đây?"
Hạ Vân Sâm: ....'
Những gì Giang Đình nói quá phức tạp. Y phải mất một lúc mới hiểu được Giang Đình lại đang trêu chọc mình, dù cô lấy vợ hay ở rể, thì đêu không phải coi y là bên nhà gái hay sao?
Y nhịn cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được điểm phản công: "Em không có tiền, không đưa nổi sính lễ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-399.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Y dứt lời thì cong môi, nhìn cô với đôi mắt tỏ tường rồi nói một cách tự nhiên: "Vậy nên tốt nhất là em gả cho tôi đi."
Giang Đình ngẩn người, chột dạ cúi đầu. Cô chỉ nói đùa mà thôi, sao Hạ vân Sâm lại nghiêm túc như vậy, khiến cô cười không nổi.
Cô ấy nói: "Anh đang nói vớ vẩn gì thế? Bát tự còn chưa có. Chuyện đó để sau hãy nói đi.
Hạ Vân Sâm chớp mắt, đổi chủ đề: "Tôi nhớ em là người huyện Phù Viễn, Hưng Châu. Lần này chúng ta áp giải lương thảo đến biên quan sẽ đi qua đó, em thực sự không trở về xem thử hay sao?"
Tim Giang Đình đập thình thịch. .
Vừa rồi cô còn đang suy nghĩ chuyện này, Hạ Vân Sâm lại nhắc tới ngay.
Cô ngước mắt lên nhìn thẳng, cẩn thận xem xét ánh mắt y, chẳng lẽ người này đã phát hiện ra điều gì rồi.
Nhưng Hạ Vân Sâm vẫn trong sáng vô tư mà nói: "Tôi đã nói sai cái gì rồi à?
Y nhớ Giang Đình từng nói cha ruột mình mất sớm, mẹ dẫn cô đi tái giá khi cô còn rất nhỏ, gia đình cha dượng đối xử với cô rất tệ...
Y nghĩ đến đây, thì sửa lời nói: "Ý tôi là, em như này cũng xem như áo gấm về làng, trở vê khiến những kẻ bắt nạt em phải hối hận. Chỉ cân em muốn, tôi sẽ làm cho bọn họ không thể hưởng tý vinh quang nào từ em...
Y không biết trước đây Giang Đình đã trải qua chuyện gì, nhưng cô còn trẻ đã sở hữu võ công tuyệt thế, lại còn muốn nhập ngũ, chắc chắn là có nỗi khổ trong lòng.
Y chỉ muốn nói hiện tại y có thể bảo vệ Giang Đình, cô không cần phải lo lắng gì nữa. Nếu như trước đây có người ức h.i.ế.p cô thì đây là cơ hội tốt để quay lại báo thù. Tuy y không phải là người có thù tất báo hay lòng dạ hẹp hòi nhưng y không muốn thấy người của mình bị bắt nạt.
Giang Đình gật đầu, khẽ cười: "Tôi hiểu ý của anh. Anh sợ rằng tôi lúc trước bị đối xử tệ và vẫn giữ nó trong lòng đến tận bây giờ chứ gì."
Hạ Vân Sâm gật đầu, nắm lấy chày miệt mài giã tỏi: "Đương nhiên, đây là chuyện của em, em không muốn về cũng không sao. Hồi hương bái tổ chỉ là một phong tục, không có luật nào quy định nhất định phải làm như vậy."
Giang Đình nói: "Vậy tôi quay về nhé."
Thật ra cô cũng định quay về, nhưng vốn dĩ chỉ muốn lén lút đi. Nhưng bây giờ Hạ Vân Sâm lại nhắc tới, cô đành phải làm theo ý muốn của y.
Cuộc điều tra trong đêm tối buộc phải chuyển thành áo gấm về làng.