Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 394
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:33:03
Lượt xem: 11
Giang Đình mỉm cười, đưa tay sờ tóc y, dịu dàng nói: "Tôi sẽ không rời đi, điều tôi muốn nói là... thôi bỏ đi, đúng là không thể làm khó anh."
Hạ Vân Sâm nhìn cô không chớp mắt, không hiểu ý của cô là gì.
Giang Đình nhìn chằm chằm vào y, trái tim đập rộn ràng, có lẽ cô đã thực sự phá bỏ được gen khiếm khuyết di truyền.
Bởi vì cô dường như cảm nhận được cái gì gọi là thích.
Điều cô thích là...
Cũng chính là chuyện cô muốn làm bây giời
Cô nheo mắt mỉm cười nói: "Ok, tiếp theo tôi sẽ hôn anh.”
Cô cúi đầu xuống, trước khi Hạ Vân Sâm kịp phản ứng, cô đã nhẹ nhàng cúi người lại gần, áp vào đôi môi mềm mại của y.
Cả người Hạ Vân Sâm nóng đến mức khi Giang Đình chạm vào lập tức có cảm giác như tan chảy.
Y ngơ ngác mở to hai mắt, cảm thấy tim như ngừng đập, huyết mạch dâng trào, mọi giác quan trong cơ thể đều tập trung ở đôi môi.
Giang Đình nhẹ nhàng cọ xát một chút rồi rời đi.
Nụ hôn này đối với cô mà nói cũng khiến lòng cô xao động không kém, tim đập thình thịch, mặt nóng bừng như muốn bốc cháy. Cho dù cô đứng trước thiên quân vạn mã cũng chưa từng cau mày, nhưng lúc này lại bị rối loạn tinh thần bởi một nụ hôn.
Cô chớp mắt, phả hơi thở nóng hổi vào mặt Hạ Vân Sâm rồi thì thầm: "Được rồi, anh có thể để tôi đứng dậy được không?” Hạ Vân Sâm bây giờ cảm thấy như đang mơ, mắt y nóng rực khác thường. Sau đó y túm lấy eo Giang Đình, lật người cô lại rôi đè cô xuống dưới.
Giang Đình bất ngờ không kịp đề phòng, giãy người một cái thì phát hiện y vô cùng mạnh mẽ. Nếu cô cố gắng thoát ra, có thể sẽ làm y bị thương.
Cơ thể Hạ Vân Sâm nóng bừng, đè lên người cô vừa nóng vừa nặng, giống như đắp mười chiếc chăn lên người.
Giang Đình không còn cách nào khác đành dứt khoát nằm xuống, đưa tay xoa đầu y, giống như đang vỗ về một con ch.ó lớn, cười nói: Làm cái gì vậy? Nông nô trở mình à?"
Hạ Vân Sâm không hiểu cô đang nói cái gì, chỉ nâng thân trên lên thở hổn hển. Mồ hôi chảy xuống cằm, rồi chảy theo đường cong của chiếc cổ gợi cảm. Y cảm thấy cả người như trên mây, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Y cố gắng tập trung suy nghĩ và mở to đôi mắt nửa mê nửa tỉnh nhìn người bên dưới.
Là Giang Đình.
Giang Đình cách y gân như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-394.html.]
Cô không cho y hai đấm, cũng không đá y ra, thậm chí còn mỉm cười với y.
Chắc chắn là đang mơ.
Y trâm giọng hỏi cô: "Sao em lại hôn tôi?
Giang Đình thâm nghĩ hôn thì cũng hôn rồi, còn bận tâm cái gì nữa? Cô đã làm thì cũng sẽ có trách nhiệm.
"Bởi vì tôi muốn hôn."
"Hả..." Hạ Vân Sâm mờ mịt.
Giang Đình trợn mắt: "Bởi vì anh đã quyến rũ tôi."
Hạ Vân Sâm dừng lại và cố gắng nhớ lại mình vừa làm cái gì? "Anh nhìn anh đi, vừa nãy bắt lấy tôi không chịu buông, bây giờ lại đè tôi xuống."
Giang Đình đưa tay sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của y: "Anh nói thử xem, anh muốn làm gì?"
Cô vừa nói vừa lấy chân mình cọ xát vào đùi y một cách ẩn ý, sau đó nâng đầu gối và lướt qua phần dưới của y.
Hạ Vân Sâm run rẩy, mặt đỏ bừng. Y rốt cục cũng khôi phục lại chút suy nghĩ, đột nhiên ý thức được tình huống hiện tại của mình, lập tức bò dậy rồi loạng choạng lùi lại hai bước. Sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, cũng không biết để mắt vào đâu.
Giang Đình vẫn ung dung tựa đầu vào cánh tay, nhàn nhã như đang đi nghỉ: "Sao anh lại chạy?”
Hạ Vân Sâm lắc đầu, nắm chặt tay, nói giọng khàn khàn: "Tôi...
Giang Đình ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống vạt áo lỏng lẻo của mình. May mắn là Hạ Vân Sâm đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình nên không nhận ra rằng cô đã lộ ra phân bọc áo ngực.
Cô nhanh chóng kéo quân áo lại, che ngực, đứng dậy nói: "Anh đã dụ dỗ tôi, còn vô lễ với tôi, anh định không thừa nhận ư?”
Hạ Vân Sâm nhìn cô với ánh mắt hoảng sợ, giống như một cô vợ nhỏ ngây thơ, ấp úng nói: "Tôi... tôi không có... rõ ràng là em....
Giang Đình buôn cười nói: "Không phải anh muốn tôi coi anh như phụ nữ hay sao? Không phải anh muốn tôi thích anh à? Sao bây giờ lại rụt rè như vậy? Có phải hối hận rồi hay không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong, cô thu lại nụ cười và thở dài: "Ôi, đúng rồi, tôi hiểu mà, hóa ra anh chỉ thích mới mẻ nhất thời thôi..."
"Tôi không có!" Hạ Vân Sâm sửng sốt, bước lên hai bước nóng lòng muốn chứng tỏ mình vô tội: "Tôi không bao giờ hối hận, tôi chỉ, tôi chỉ...