Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 368

Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:31:52
Lượt xem: 12

Thái giám với thị vệ vội vàng đáp lời: "Vâng, điện hạ."

Du Nghiêu cười nói: “Giang đại nhân, hẳn là lần này sẽ không từ chối đấy chứ?"

Giang Đình quay đầu lại nhìn anh ta: "Coi như anh còn làm được một chuyện có tình người.'

Hàng ngũ đều ngừng lại, ai uống nước thì uống nước, ai đi ngoài thì đi ngoài, Giang Đình quay lại phía sau hàng ngũ, thấy Hạ Vân Sâm đang ngồi trên một tảng đá, đám người Tiêu Thừa xúm lại cạnh y ân cần hỏi han.

"Sao rồi?"

Giang Đình đi tới, biết rõ còn cố hỏi: "Không sao chứ? Chắc không phải là đã khỏi rồi đâu nhỉ?" Hạ Vân Sâm: ....'

Y vẫn giữ biểu cảm của mình, không nói một lời, giả vờ như thể gặp chuyện thật.

Binh lính thân cận nói: "Chắc là đại nhân nghỉ ngơi không đủ, nên mới nhất thời sẩy tay... À không, sẩy chân."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thừa hô to gọi nhỏ: "Giang tham quân, cậu mau tới xem thử đại nhân đi."

Cậu mà còn không tới, chúng tôi sẽ không dỗ nổi ngài ấy đâu.

Dứt lời, Tiêu Thừa kéo mấy binh lính thân cận nhanh chóng bỏ đi: "Đi đi đi, mấy anh em cùng đi ngoài với tôi nào."

Giang Đình buồn cười nói: "Sao lại thế này, để tôi xem thử đi."

Cô làm ra vẻ trâm tư, quan sát y: "Ừm, hình như là giận rồi thì phải?"

Hạ Vân Sâm: ....'

"Tức giận gì chứ, đừng có so đo với tên ngốc... Khụ, đừng so đo với Tứ hoàng tử."

Cô ngồi bên cạnh Hạ Vân Sâm, cầm túi nước lên bắt đầu tưới.

Hạ Vân Sâm nói: "Cô với anh ta, là người quen?”

Đây chính là điều mà y cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói, Giang Đình với Tứ hoàng tử, đáng lẽ phải là b.ắ.n đại bác cũng không tới mới đúng, nhưng giữa hai người này, lại quanh quẩn một loại cảm giác giống như đã quen biết từ lâu.

Giang Đình: “Đâu có, một lính quèn như tôi, sao có thể quen biết hoàng tử đương triều chứ."

Hạ Vân Sâm hơi sinh nghi, nhưng lại không thể nghĩ ra được câu trả lời.

"Vậy sao anh ta lại giữ cậu lại trên xe ngựa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-368.html.]

"Thế thì chắc là vì anh ta ưng tôi chứ sao, chẳng lẽ tôi không tài giỏi à?"

"Vậy sao cậu không xuống?" "Anh ta không cho đi, anh ta nói nếu tôi xuống xe, thì sẽ bảo hàng ngũ dừng lại không đi nữa.

Hạ Vân Sâm im lặng, Giang Đình đoán không biết có phải y đang mắng Du Nghiêu trong lòng hay không.

Giang Đình nhét lại túi nước vào trong túi quân áo, chỉ vào chiếc xe ngựa đằng sau, nói: "Chẳng phải chân anh bị thương sao? Anh ta đã bảo người dọn chiếc xe ngựa chất đồ đoàn kia rồi, đợi lát nữa chúng ta ngồi cái xe ngựa đó nhé."

Hạ Vân Sâm vốn không bị thương, hơn nữa y cưỡi ngựa đã quen, nếu Giang Đình đã xuống khỏi xe ngựa của Tứ hoàng tử rồi, vậy thì y cũng không cân giả vờ nữa.

Đang định từ chối, Giang Đình lại như thể nhìn thấu ý định của y, nói: "Coi như anh ngồi xe ngựa cùng với tôi được không? Tôi không muốn cưỡi ngựa." Cô lại bày ra động tác và vẻ mặt khiến người khác khó mà từ chối đó, hai tay chắp lại vái vái: “Anh Hạ à, cầu xin anh hãy giúp một lần đi mà."

Lúc này tâm trạng của Hạ Vân Sâm mới khá hơn chút, sảng khoái đồng ý luôn: “Được.”

Sau khi nghỉ ngơi mười lăm phút, đội ngũ đã sẵn sàng lại lên đường lần nữa, Giang Đình với Tiêu Thừa giả vờ đỡ Hạ Vân Sâm lên xe ngựa.

Tiêu Thừa diễn xuất lố lăng mà nói: "Đại nhân, ngài phải cẩn thận chút, chân của ngài quý giá biết bao, nếu để lại mâm bệnh thì sẽ không hay."

Hạ Vân Sâm: '...'

Giang Đình cảm thấy buồn cười, giả vờ giả vịt nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc đại nhân của các anh thật tốt."

Cô đóng cửa xe lại, lúc bấy giờ mới thở phào, nằm liệt tại chỗ.

Đây là xe ngựa chở hàng, lớn hơn xe của Du Nghiên một chút, nhưng độ thoải mái thì thua xa, không có đệm mềm, chỉ có ba cái ghế dài bằng gỗ, có cộm m.ô.n.g hay không cũng khó nói, nhưng quần bị mài rách thì rất có khả năng.

Giang Đình nhìn qua tình hình trong xe, trừ ba chỗ ngồi ra, cũng chỉ có mỗi Hạ Vân Sâm ngồi nghiêm chỉnh.

Hạ Vân Sâm nói: "Cậu đang nhìn gì vậy?”

Giang Đình chậm rãi nói: "Tôi đang nghĩ làm sao để sửa lại cái xe ngựa này."

"Sửa lại?"

"Đúng vậy, từ giờ đến kinh thành cũng phải nửa tháng nữa, cứ ngồi thế này, sẽ thành đ.í.t sắt mất, tôi muốn nằm”

Hạ Vân Sâm cũng bắt đâu nghiên cứu theo, nói: "Phải bỏ chỗ ngồi này đi, sau đó phủ đệm chăn lên." Y cất cao giọng gọi: "Tiêu Thừa."

"Vâng!"

"Đi lấy đệm chăn tới đây."

Mấy đồ đạc to sụ kia của bọn họ đều chất lên chở trên lưng ngựa, rất nhanh đã được các binh lính thân cận cầm tới.

Loading...