Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 367
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:31:50
Lượt xem: 14
Du Nghiêu quay đầu nói: "Hạ đại nhân, không có chuyện gì khác thì về trước đi, tôi còn có việc cần bàn bạc với Giang đại nhân."
Hạ Vân Sâm nhìn hai người tương tác, chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu, trong lòng bị một cỗ khí lấp đây, giống như sắp nổ tung.
Y đột nhiên quay đầu bỏ đi.
Du Nghiêu buông rèm xuống nói: "Này, tình nhân nhỏ của cô bị chọc tức chạy mất rồi."
Giang Đình đưa tay bóp cổ Du Nghiêu: “Anh muốn c.h.ế.t phải không?”
Ngón tay cô như móng vuốt chim ưng, Du Nghiêu bị bóp đến đỏ mặt, lại cứng rắn nói: "Tôi sẽ giúp cô, giúp cô kiểm tra." "Kiểm tra cái gì?"
"Kiểm tra xem rốt cuộc anh ta có phải là thật lòng hay không, thích cô, anh ta vì cô, mà ngay cả tôi cũng không dám phản kháng lại, cái này gọi là chân ái sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình nắm lấy cổ anh ta, đẩy anh ta lên vách xe, lại kéo trở về, lại đẩy trở lên, gáy Du Nghiêu như chày đập đá, đập lên vách xe kêu bang bang bang.
"Tôi nhịn anh, đó là bởi vì hiện tại anh khoác lớp da Tứ hoàng tử, tôi không muốn Hạ Vân Sâm nhìn ra, anh còn phát điên nữa, tôi liên thừa dịp không có ai, vặn đầu anh xuống."
Cô buông tay ra, lạnh lùng ngồi xuống.
Du Nghiêu lại cười ha ha, vừa ho vừa cười: 'Khụ khụ, khụ, thì ra là tôi nhìn lâm, anh ta cũng không để ý đến cô như trong tưởng tượng của tôi, cô xem, tôi chỉ nói hai câu, mà anh ta đã bỏ chạy, thật vô dụng."
Giang Đình mím môi.
"Ha ha ha, ái chà chà, đau lòng à?” Du Nghiêu không có ý tốt hả hê khi người khác gặp họa.
Anh ta chỉ muốn biết, giữa Hạ Vân Sâm và Giang Đình rốt cuộc có tình nghĩa gì với nhau, nếu như hai người thật lòng thật dạ để ý đối phương, có lẽ sẽ là điểm có ích cho anh ta lợi dụng.
Sự tôn tại của Giang Đình chính là uy h.i.ế.p cực lớn đối với anh ta, nhưng nếu như Giang Đình có điểm yếu...
Anh ta đoán, có lẽ cô nàng gái thẳng Giang Đình này vẫn chưa động lòng với Hạ Vân Sâm, vậy thì cứ thử Hạ Vân Sâm trước, ai biết được thằng nhóc này cũng chưa từng được thử chứ?
Lúc này, thị vệ đột nhiên đến báo, nói: Điện hạ.'
Du Nghiêu nói: Chuyện gì?” Thị vệ hơi khó xử nói: "Hạ đại nhân vừa mới ngã ngựa ạ.'
"Cái gì?! Giang Đình nghe xong thì đứng phắt dậy, lại quên mất mình đang ở trong xe ngựa, đầu đập vào trân xe cái râm.
Du Nghiêu bật cười: 'Cô xúc động gì chứ, đừng có đụng sập trần xe của tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-367.html.]
Giang Đình mặc kệ anh ta, xoa đầu ngồi xuống, nghi ngờ nói: "Hạ Vân Sâm? Ngã ngựa? Tại sao?”
Dựa vào tài nghệ của Hạ Vân Sâm, nhảy từ trên mái nhà xuống cũng sẽ không hao tổn lấy một sợi tóc, thì sao lại ngã ngựa được?
Thị vệ trả lời: "Hồi nấy lúc đại nhân vừa lên ngựa thì bước hụt, nên ngã xuống, bị thương một chân."
Giang Đình hơi lo lắng, đang định xuống xe đi xem vết thương của Hạ Vân Sâm thế nào.
Du Nghiêu lại bình chân như vại nói: "Đợi đã.
Anh ta hỏi: "Thế anh ta có nói gì không?”
Giọng điệu thị vệ là lạ, nói: 'Hạ đại nhân nói... Nói là chân ngài ấy bị thương không cưỡi ngựa được, cho nên ngài ấy cũng muốn ngồi xe ngựa, hỏi điện hạ có cho phép ngài ấy lên xe không?”
Giang Đình: ....
Du Nghiêu bỗng cười phá lên, vỗ tay nói: "Hay, hay lắm."
Giang Đình bất đắc dĩ nói: "Anh ta giả VỜờ.
Du Nghiêu nói: "Tôi biết."
Giang Đình: "Vậy thì hay là cứ để tôi xuống xe đi, chẳng lẽ anh muốn ba người chen chúc trong một cái xe ngựa thật?
Chiếc xe ngựa này không lớn, có ba chỗ ngồi, nhưng vóc dáng của ba người bọn họ cũng không nhỏ, nhất là Hạ Vân Sâm, cao hơn đàn ông bình thường một cái đầu, nếu miễn cưỡng chen vào, có chen được hay không cũng khó nói, ngược lại làm cho Giang Đình rất lo lắng con ngựa kéo xe còn có thể chạy được nữa hay không.
Du Nghiêu ghét bỏ nói: "Còn lâu tôi mới muốn tiếp xúc với một tên đàn ông thối."
Người luyện võ ở triêu đại này cả người hôi hám, chẳng có mấy ai thích sạch sẽ, mà lúc ở tận thế, mấy gien kiểu hôi nách các thứ đã sớm bị loại bỏ rồi.
Anh ta tựa lên vách xe, khoanh tay nói: "Được rồi, tôi đã biết kết quả tôi muốn thử rồi, cô có thể xuống xe."
Giang Đình trợn trắng mắt: "Anh có bị bệnh không vậy."
Cô kéo cửa xe ra rồi nhảy xuống luôn.
Tuy là xe ngựa này thoải mái hơn cưỡi ngựa, cô cũng không muốn ở chung một chỗ với Du Nghiêu.
Du Nghiêu vén tấm rèm lên, ra lệnh: "Dừng lại tu sửa một lát trước đã, đi dọn dẹp cái xe ngựa đăng sau cho Hạ đại nhân và Giang đại nhân dùng.