Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 359
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:46:55
Lượt xem: 11
"Nhìn kìa, Hà Kính cũng đến rồi!"
Tạ Ninh vui vẻ chạy tới, dang rộng vòng tay ôm lấy Hà Kính: "Hà Kính, tôi nhớ anh quát"
Cánh tay Hà Kính căng cứng, thả chiếc nạng trong tay xuống, đưa tay vỗ võ Tạ Ninh: "Thả ra đi, lớn đầu rồi còn."
"Không thả, chẳng phải anh cũng lo lắng cho chúng tôi sao? Nếu không sao lại đợi chúng tôi ở cửa?"
Hà Kính trợn mắt nói: "Không c.h.ế.t là tốt rồi."
"0a, miệng của anh thật độc ác."
Giang Đình và Tần Quyết cũng mỉm cười đi tới: "Chúng ta về đầu bếp doanh đi.
Quân doanh cách hơn một tháng đã mất yên tĩnh hơn rất nhiều. Tuyết tan, những căn lầu vốn được bao phủ bởi băng tuyết đã lộ ra đỉnh đầu màu xanh đậm.
Sau khi vào trại, Giang Đình vứt tay nải của mình, duỗi người nói: "Cái chuông chó của chúng ta vẫn là tốt nhất."
Tạ Ninh cởi giày, nằm ở trên giường, thoải mái nói: "Hà Kính thật là đức hạnh, dọn dẹp phòng gọn gàng, vỏ chăn cũng đã thay.'
Hà Kính trợn mắt nhìn anh ta: "Cậu cởi đồ bên ngoài ra được không, dính đầy bùn rồi."
Giang Đình cười nói: "Lần này, lúc chúng tôi xuất phát từ biên thành có gặp người dân đường tiễn chúng ta, vô tình bị nhét rất nhiều thứ vào túi."
Cô cởi áo khoác, lục lọi bên trong, móc ra một ít lạc, thịt khô, túi tiên, khăn tay tự thêu, thậm chí là cả bạc.
Cô đưa đồ ăn cho Tạ Ninh.
Tạ Ninh nhận lấy, nói: "Sao tôi không có gì?"
Tần Quyết cười nói: "Giang Đình được mọi người yêu quý đấy thôi, để tôi xem có của tôi hay không."
Vừa nói, anh ta vừa thò tay vào túi, đột nhiên giữa ngón tay chạm vào một mảnh giấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-359.html.]
Anh ta thoáng giật mình, lập tức cụp mắt xuống, rút tay ra như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi cũng không có."
Anh ta ngước mắt lên, mỉm cười nhẹ: "Tôi phải đi xem chuồng dê thế nào, lại đến mùa chăn dê rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Ninh xua tay nói: “Đàn dê đó là vợ của anh mà, đi nhanh đi, tôi phải nằm một lát."
Giang Đình đun nước nóng pha trà, nghỉ ngơi một lát rồi đi đến kho lương xem Xét.
Trong thời gian cô vắng mặt, kho lương do chú Lương quản lý nên cô cũng không cần phải lo lắng. Sau khi kiểm tra một chút, cô nhìn vào sổ sách và phát hiện ra một vấn đề, đó là lương thực và cỏ sắp hết, đã đến lúc triều đình phải gửi lương thực và cỏ đến.
Một tháng trước, khi họ đi xuất chinh, họ đã chế biến phần lớn lương thực thành bánh khô ép để binh lính không bị đói trong băng tuyết. Tuy nhiên, điều này cũng dẫn đến việc tiêu thụ lương thực và cỏ rất nhanh, thức ăn còn lại cùng lắm chỉ có thể trụ được hai tháng nữa.
Nhưng may mắn thay, Hạ Vân Sâm sắp đến kinh thành, chắc triều đình cũng không dám làm khó họ.
Chú Lương rất vui vẻ, trò chuyện rất nhiều với Giang Đình, cuối cùng kết luận: "Được rồi, bây giờ cháu đã là tham quân, sau này cũng sẽ có doanh trại của riêng mình. Chức vụ quản sự kho lương cũng cần phải có người thay thế, cháu có đề xuất gì không? "Người được đề cử?" Giang Đình suy nghĩ một chút: Anh Đông?”
Chú Lương nghe vậy bèn xua tay: "Cậu ấy không làm được. Với tính khí của cậu ấy, làm quản sự mua hàng là đủ rồi. Cháu phải đề cử người có tính cách vững vàng và làm việc thận trọng mới được.
Giang Đình suy nghĩ một chút, nghĩ tới một ứng cử viên: "Chú Lương, chú cảm thấy Hà Kính thế nào?”
Mặc dù Hà Kính mới đến đầu bếp doanh một năm, nhưng anh ta đã đi lính mấy năm, trước khi bị thương còn là một tiểu kỳ, lập được nhiều chiến công.
Để anh ta làm một lính bếp bình thường thì quá lãng phí, nhưng cũng không thể đưa anh ta trở lại chiến trường. Nếu vậy thì cho anh ta làm quản sự kho lương có lẽ sẽ không có ai phản đối. Chú Lương xoa tay, cười nói: “Được đó, cậu ấy có đủ tư cách, hơn nữa lại do cháu đích thân tiến cử y, chính là cậu ấy."
Giang Đình mỉm cười gật đầu: "Được rồi, quyết định như vậy đi. Ấy, Tiểu Thất đi đâu rồi ạ?"
Tiểu Thất chính là cậu lính bếp giỏi chăn heo và dê, vì là đồng hương của chú Lương nên được ông ấy đã sắp xếp cho làm một số công việc nhẹ nhàng trong kho lương.
Giang Đình cúi người bế con mèo trắng lớn như tuyết lên, vuốt ve đầu nó: "Cháu đi lâu như vậy mà con mèo này vẫn nhận ra cháu."
Chú Lương cười nói: "Tiểu Thất ấy hả, thằng bé nói muốn đi cho heo ăn, chú không cản lại được nên đã để cho nó đi rồi."
Giang Đình sửng sốt: "Giờ còn phải có người đi cho heo ăn sao ạ?” Chú Lương nói: "Đúng vậy, bọn chú đã đến thị trấn mua rất nhiều heo con, chuẩn bị mở rộng chuồng heo. Ước tính năm nay có thể nuôi được một trăm con heo.