Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 354
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:46:47
Lượt xem: 13
Giang Đình lùi lại hai bước, đưa tay ra hiệu cho anh ta dừng lại, ngờ vực nói: "Du Nghiêu?"
Tứ hoàng tử dừng lại, ung dung mỉm cười: "Là tôi đây, cô vẫn khỏe chứ."
Anh ta bình tĩnh ngồi xuống ghế, mỗi cử động đều bộc lộ sự cao quý bẩm sinh, đừng nói anh ta chỉ là một hoàng tử không được trọng dụng, cho dù có nói anh ta là Thái tử thì cũng không ai có thể nghi ngờ khí chất của anh ta.
Giang Đình tiếp tục lùi lại, gân như chạm đến cửa. Nếu Hạ Vân Sâm ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì Giang Đình chưa bao giờ tỏ ra cảnh giác như vậy ngay cả khi đối mặt với hàng ngàn quân của người Bắc Nhung.
Giang Đình siết chặt đôi bàn tay giấu trong tay áo thành nắm đấm, suy nghĩ của cô nhanh chóng chuyển động. Tứ hoàng tử cũng không vội, cho cô đủ thời gian để phản ứng.
Trong đầu Giang Đình liên tục vang lên hai ý nghĩ.
Đầu tiên là tại sao Du Nghiêu cũng xuyên không, đã vậy lại còn trở thành hoàng tử, người đã thành công lên ngôi trong nguyên tác.
Tại sao cô lại trở thành một nhân vật phụ? Điều này thật quá bất công.
Thứ hai là Du Nghiêu sẽ làm gì với cô, liệu anh ta có g.i.ế.c cô không?
Phải biết rằng kiếp trước họ là kẻ thù không đội trời chung.
Lúc tận thế, Du Nghiêu cũng là một người biến đổi gen giống như Giang Đình, nhưng kể từ khi vào quân đội, anh ta luôn chèn ép Giang Đình. Hai người tranh đấu nhiều năm, thậm chí còn nhiều lần cố gắng g.i.ế.c nhau.
Tuy nhiên, trong một lần làm nhiệm vụ bị thương nặng, Giang Đình chợt hiểu ra và quyết định trân trọng cuộc sống, trải qua những năm tháng còn lại trong yên bình. Cô giã từ tiền tuyến và đến trại huấn luyện để trở thành huấn luyện viên.
Ngược lại, Du Nghiêu tiếp tục vào sinh ra tử trên chiến trường và liên tục thăng cấp. Trước khi Giang Đình bị giết, quân hàm của anh ta đã lên tới cấp thượng tá, trong khi lúc giải ngũ Giang Đình mới chỉ là thiếu tá.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ đến đây, Giang Đình không khỏi cười thầm, không phải Du Nghiêu luôn muốn được thăng chức đại tướng sao, nhưng cuối cùng lại du hành đến xã hội phong kiến này.
Cô bình ổn lại tâm trạng, vẻ mặt trở nên bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Anh muốn gì?
Du Nghiêu nhấp một ngụm trà, liếc nhìn cô: "Muốn gì là sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-354.html.]
"Anh còn muốn đánh nhau sao?” Đánh nhau một sống một còn như kiếp trước.
Cô sau khi xuyên không không biết Du Nghiêu có thừa hưởng vóc dáng và kỹ năng từ kiếp trước như cô hay không.
Nếu một cuộc chiến thực sự nổ ra, Hạ Vân Sâm sẽ đứng về phía nào?
Dường như đã đọc được suy nghĩ của cô, Du Nghiêu mỉm cười, ung dung nói: Không đánh nhau nữa, bây giờ chúng ta không có xung đột lợi ích. Hơn nữa, bây giờ tôi không thể đánh bại cô.
Giang Đình lạnh lùng nhìn anh ta.
Du Nghiêu đứng dậy, mở rộng hai tay:
"Việc xuyên không của chúng ta thực sự rất công bằng. Mặc dù tôi biến thành hoàng tử và có cơ hội trở thành Hoàng đế, còn cô chỉ biến thành một người lính, nhưng tôi thậm chí không được thừa hưởng một nửa khả năng từ kiếp trước. Từ màn trình diễn của cô trên chiến trường vài ngày trước thì võ công của cô vẫn vậy, cho nên..."
Anh ta hơi nheo mắt lại: "Bây giờ, cô có thể bóp c.h.ế.t tôi chỉ bằng một ngón tay.'
Tuy nhiên, Giang Đình không dễ dàng tin anh ta như vậy, cô chỉ cười mỉa mai: "Tôi nào dám, tôi không phải là thần, anh có nhiều ám vệ như vậy, một người một mũi tên cũng có thể biến thôi thành một cái sàng lỗ chỗ."
Du Nghiêu nghiêm túc nói: Cho dù có được năng lực của kiếp trước thì tôi cũng không dám chạm vào cô. Vị môn thần kia cũng không phải dạng vừa. Ở trong thời đại lạc hậu này, người có công phu tốt như vậy đúng là rất hiếm."
Suy nghĩ một lúc, Giang Đình mới nhận ra môn thân mà anh đang nói đến chính là Hạ Vân Sâm. Cô cũng không muốn phí lời nữa, bèn nói thẳng: "Vậy anh tìm tôi làm gì? Ôn lại chuyện xưa sao?”
Du Nghiêu giơ tay ra hiệu cho cô ngôi xuống, Giang Đình không khách khí ngồi xuống ghế, ném mấy cái bánh ngọt vào miệng, rót mấy ly nước uống.
Du Nghiêu giật giật khóe miệng: 'Cô có cảm thấy...
Giang Đình cau mày nói: "Cảm thấy gì?"
"Bây giờ cô thực sự trông rất đàn ông, mặc dù kiếp trước cô đã rất đàn ông rồi."
Giang Đình thờ ơ lau tay: "Ồ, nếu không thì làm sao tôi có thể sống sót trong quân doanh chứ? Quân doanh của triêu đại này không cho phép phụ nữ gia nhập.'
Cô ăn xong bánh ngọt, lúc này mới cảm thấy no bụng: "Anh muốn nói gì thì nói đi."