Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 351
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:46:42
Lượt xem: 13
"Tiểu thư, tiểu thư nhìn kìal" Nha hoàn của cô ta kích động kêu lên.
Cô gái cũng gật đầu liên tục, cầm tay nha hoàn, nhìn không chớp mắt.
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ bên cạnh đầu Giang Đình, chủ nhân của bàn tay đó mặc đồ đen, cao lớn ngồi trên lưng ngựa, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, vừa nhìn đã biết ngay là vị hung thần có thể làm trẻ con ngừng khóc, khiến người dân Bắc Nhung sợ hãi, Chỉ huy sứ của Hạ gia quân.
Hạ Vân Sâm ngước nhìn vê hướng chiếc khăn tay lơ lửng, bắt gặp ánh mắt của cô gái trẻ.
"Ahl" Thiếu nữ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nha hoàn cũng giật mình, vội ôm lấy cánh tay cô ta, suýt thì bật khóc: “Sao khăn lại rơi vào tay Chỉ huy sứ chứ? Phải làm sao đây, tiểu thư ơi!"
Thiếu nữ không biết phải làm sao, lập tức làm ra quyết định, cúi đầu, nắm lấy tay nha hoàn: "Nhân lúc bọn họ chưa nhận ra chúng ta, mau chạy thôi!
Giang Đình cũng đã nhìn thấy cặp chủ tớ ở tâng hai, thấy bọn họ bị Hạ Vân Sâm dọa sợ, vội vàng nói: "Nhìn ngài kìa, ánh mắt ngài hung dữ quá."
Hạ Vân Sâm thu hồi tâm mắt, quay sang nhìn cô, trong tay vẫn cầm chiếc khăn, thô bạo như cầm một miếng giẻ rách.
Giang Đình đưa tay ra: "Chiếc khăn đẹp quá, đừng lãng phí, đưa cho tôi.'
Suy cho cùng thì đó cũng là tấm lòng của con gái nhà người ta.
Trong mắt Giang Đình, chiếc khăn này cũng có ý nghĩa giống như những bông hoa và chùm quả kia. Nhưng Hạ Vân Sâm lại lạnh lùng nói: "Cậu muốn sao?"
Giang Đình nói: “Đúng vậy, vứt đi thì thật đáng tiếc."
Mặt đất phủ đầy bùn do tuyết tan, nếu ném xuống chẳng phải sẽ lãng phí sao?
Nhưng không ngờ, Hạ Vân Sâm lại nhét chiếc khăn vào trong ngực, nói: 'Không cho."
Giang Đình: '?'
Sau khi tiến vào thành, các tướng quân đi tới phủ Thần Uy đại tướng quân trước để tham kiến tướng quân và Tứ hoàng tử, sau đó mới đến phủ thứ sử để dự yến tiệc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-351.html.]
Đại quân tấn công Hồi Hộc cũng đã quay trở lại, nhóm của Hạ Vân Sâm đã đến trước một bước, đóng quân ở ngoài thành. Tối nay, cả thành đều ăn mừng, mọi người tự nguyện đến doanh trại quân đội giúp nấu ăn. Họ mang theo thịt xông khói, thịt khô, rau muối, đủ các loại đồ ăn và cả những chiếc nồi sắt lớn mà trong trại quân đội đang thiếu hụt.
Tứ hoàng tử cũng hào phóng mua hai mươi con heo từ một người chăn nuôi heo trong thành, gửi tất cả đến doanh trại quân đội để góp vui.
Sau khi đưa Hạ Vân Sâm đến phủ tướng quân, Giang Đình trở lại doanh trại và bắt đầu dẫn quân lính đi dự tiệc mừng.
Vừa vào trại tạm thời, cô đã bị một đám lính bao vây, bọn họ lao tới, dùng hết tay chân túm lấy cô trước ánh mắt sợ hãi của Giang Đình, sau đó nhấc cô rồi tung lên trời.
"A a, này, thả tôi xuống!"
"Không thả, không thả, Giang tòng quân, chúng ta đều đã nghe nói đến hành động anh hùng của cậu rồi, cậu là anh hùng của toàn bộ doanh trại chúng ta
"Anh hùng không cần đi bằng chân, cứ để chúng tôi khiêng là được rồi."
Giang Đình dở khóc dở cười: "Các anh có thôi đi không? Nếu không thả tôi xuống, các anh có tin sau này tôi sẽ đầu độc vào đồ ăn của các anh không?”
Cứ nghĩ đến việc Giang Đình chủ trì tiệc mừng của bọn họ, đám binh lính lập tức nghe lời ngoan ngoãn đặt Giang Đình xuống đất.
Giang Đình xoa xoa tay, vội vã rời đi, quay trở lại đâu bếp doanh tạm thời.
Lúc này, đầu bếp doanh đã rất bận rộn, hàng chục bếp lò tạm được dựng ngoài trời, dùng những chiếc nồi sắt lớn do người dân gửi đến. Lính bếp xắn tay áo lên, bắt đầu hâm thịt heo đã được g.i.ế.c thịt và gửi tới.
Vê món ăn mừng tiệc, Giang Đình đã sắp xếp xong, quản sự phòng bếp nhỏ ở lại giờ đã là fan cuồng của Giang Đình, Giang Đình nói gì thì là cái đó, quyết tâm thực hiện hoàn hảo mệnh lệnh của Giang Đình.
Giang Đình vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Giang tòng quân!"
"Giang tòng quân đã trở lại rồi!"
Khoảnh khắc tiếp theo, một người lao tới như một quả đạn pháo, lao vào vòng tay của Giang Đình, vừa khóc vừa cười, kêu lên âm ï.
"Hu hu! Đồ vô tâm này, cuối cùng anh cũng trở lại rồi. Chúng tôi lo lắng cho anh cả tháng trời Nghe nói anh ra chiến trường, sao anh ngu vậy hả, núp phía không được hay sao? Nếu anh có chuyện gì thì làm sao chúng tôi có thể sống được đây?"
Giang Đình chật vật giơ tay lên, vỗ vỗ lưng Tạ Ninh, kéo quần áo lên lau nước mắt, nước mũi cho y, cười nói: "Sao anh lại khóc? Chẳng phải tôi đã trở lại rồi sao?"