Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 343
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:46:15
Lượt xem: 14
Giang Đình cười ha ha, cũng không ngượng ngùng gì: Được, công lao này tôi nhận nhé, có thưởng gì không?”
Hạ Vân Sâm cũng không nhịn được mà cười khẽ: Bạc?”
Giang Đình vui vẻ nói: "Sao ngài biết? Khi ngài nói sẽ chế tạo năm trăm lạng thuốc súng, tôi không chỉ chế tạo mà còn áp dụng vào vũ khí cho ngài, dù sao cũng phải cỡ một ngàn lượng đấy."
Hạ Vân Sâm không kìm được mà hỏi: "Cậu cần nhiêu bạc như thế để làm gì à?
"Dưỡng già đó.'
Khóe miệng Hạ Vân Sâm co giật, còn chưa đến nhược quán mà đã nghĩ đến chuyện dưỡng già rồi?
Giang Đình cười nói: "Được rồi, chuyện tiên bạc sau này hãy nói, chỉ cân giảm bớt thương vong tướng sĩ của chúng ta thì đó chính là sự khẳng định lớn nhất của tôi."
Cô rút d.a.o ngắn ra thổi một cái, hướng ánh mắt khiêu khích về phía Hạ Vân Sâm: "Sao nào? Xuống chiến trường so xem đao của ai nhanh hơn không?”
Thấy Giang Đình và Hạ Vân Sâm cởi áo ngoài để lộ giáp nhẹ bên trong rồi nhấc đao kiếm lao vào trấn trên, những tướng sĩ phía sau đều kinh ngạc đến ngây người.
Thật sự không dám tin vào mắt mình nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Các người nhìn xem, Giang tòng quân cũng phải lên chiến trường ư?”
"Ta không nhìn nhầm đó chứ, chẳng phải trước đây cậu ta là lính bếp hay sao?!"
"Thâm tàng bất lộ! Đây tuyệt đối là thâm tàng bất lột"
"Làm người không nên chỉ nhìn về ngoài, đây gọi là cái gì nhỉ, văn võ song toàn!"
Đám binh lính thân cận cũng hoảng loạn, chức trách của họ chính là bảo vệ Chỉ huy sứ đại nhân, nhưng bây giờ mọi người đều biết Chỉ huy sứ đại nhân rất xem trọng Giang tòng quân, việc này có nghĩa là họ cũng phải bảo vệ Giang Đình thật tốt, không để cô gặp phải chuyện gì.
"Đây đây đây, có ai biết thân thủ của Giang tòng quân như thế nào không?"
"Không biết, kệ đi, mau đuổi theo!"
'Không theo kịp! Hai người họ nhanh quát"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-343.html.]
Sau khi Giang Đình và Hạ Vân Sâm xông vào thị trấn, từ đằng xa đã ngửi được mùi khói thuốc s.ú.n.g nồng nặc, ấy là mùi thuốc s.ú.n.g và gỗ cháy trộn lẫn vào nhau, khiến người ta ngửi xong là muốn ngừng thở.
Nhưng Giang Đình lại mơ hồ trở nên hưng phấn hơn, một loại cảm giác quen thuộc dâng lên, chính là cảm giác khi cô xông qua làn mưa đạn trong kiếp trước, ý chí chiến đấu ẩn giấu tận sâu trong linh hồn bắt đầu sục sôi.
Cô và Hạ Vân Sâm chia thành hai hướng, mỗi người dẫn theo một tốp người xông vào.
Giang Đình câm d.a.o ngắn c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn mà Hạ Vân Sâm cho cô, những nơi lưỡi d.a.o lướt qua đều còn lại vong hồn.
Máu tươi tung bay, thây chất thành núi.
Đôi mắt cô ngập trong sát ý, cô lao qua doanh địch như một đao phủ lạnh nhạt, trước khi quân địch kịp nhìn rõ thì cô c.ắ.t c.ổ một cách dứt khoát.
Một tay cô câm d.a.o ngắn như máy xay thịt, tay kia nhặt một chiếc khiên từ dưới đất lên, chiếc khiên dường như có mắt, đòn tấn công từ mọi hướng đều bị chiếc khiên chặn lại trước khi chạm tới Giang Đình.
Cô có thể tấn công và phòng thủ cùng một lúc, đáng sợ cùng cực!
Binh lính thân cận theo sau bảo vệ Giang Đình sợ đến mức không dám đến gần cô, sợ rằng cô sẽ sơ ý xem họ thành người Bắc Nhung mà g.i.ế.c luôn.
Giang Đình quay đầu lại quát lớn: "Không cần đi theo ta! Đi bảo vệ người bị thương đi!"
Binh lính thân cận bị bị khí thế của cô làm chấn động, vô thức trâm giọng đáp lại: Vâng!"
Hai bên đã g.i.ế.c đến đỏ cả mắt, người Bắc Nhung liều mạng chống cự, Hạ gia quân lại dốc toàn bộ hận thù mà chiến, trong lòng mọi người chỉ có một suy nghĩ, ấy chính là giết!
Ngọn lửa dần tắt, không biết là do nguyên liệu đã cháy hết hay là do bị m.á.u tươi dập tắt, hay là bị quân lính hai bên san bằng.
Cả người Giang Đình tắm trong máu, đôi mắt sáng ngời đến kinh ngạc, cô mỉm cười, lấy vạt áo lau vết m.á.u trên d.a.o ngắn, huơ d.a.o với người đang bước đến, cười lớn: "Dao tốt!"
Áo giáp của Hạ Vân Sâm đã vỡ vụn, áo choàng gần như thành tấm vải rách, trên chân, cánh tay và bàn tay bị thương ở các mức độ khác nhau, khuôn mặt đầy vết bẩn, bàn tay dính đầy m.á.u tươi dính dớp, gân như sắp không giữ được cán kiếm.
Nhưng Giang Đình thấy y vẫn chạy được nhảy được thì cũng thở phào một hơi, xem ra bị thương không nghiêm trọng lắm.
Cô đưa tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c Hạ Vân Sâm, nói: "Sao lại thê thảm thế này?"
Đại quân toàn thắng, giọng điệu của Hạ Vân Sâm cũng thư thái hơn, y hờ hững nói: "Gặp phải mấy thủ lĩnh trú quân ở đây."
Binh lính thân cận phía sau y phấn khởi nói: "Mấy tên thủ lính kia có thân thủ không yếu, nhưng vẫn thua xa đại nhân của chúng ta, đại nhân lấy một địch ba, g.i.ế.c hết ba người bọn chúng!"