Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 336
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:46:03
Lượt xem: 11
Nhưng người cưỡi ngựa không nói một câu, mang theo ông ta chạy thật xa mới thả chậm tốc độ ngựa, sau đó dừng lại, kéo Cao công công xuống ném trên mặt đất.
Cao công công ôm bụng quay cuồng kêu thảm thiết, không ngừng cầu xin tha thứ, lại bị đối phương đá một cú lên bả vai, quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy.
"Nói, ông biết chuyện gì về Giang tòng quân?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cao công công sửng sốt, nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt lộ ra của đối phương, quên cả đau đớn mà kêu to. Ông ta khiếp sợ không thôi, khàn giọng kêu lên: "Hạ Vân Sâm! Ngươi là Hạ Vân Sâm! Ngươi quả nhiên phản bội Đại Dĩnh!"
Cao công công đứng dậy khỏi mặt đất, thất tha thất thểu muốn chạy trốn, nhưng chưa chạy được mấy bước thì bị mấy loại vũ khí ẩn giấu bay đến đ.â.m vào chân ông ta, khiến ông ta ngã nhào xuống đất.
Hạ Vân Sâm dứt khoát không ngụy trang nữa, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng ông ta, lạnh lùng nói: "Nói hay chết.'...
Lại nói về Giang Đình, sau khi cô trở lại đâu bếp doanh, trái lo phải nghĩ cũng không rõ nguyên nhân tại sao Cao công công vừa thấy mình là nổi điên ngay lập tức.
Trong nguyên tác thì nguyên thân c.h.ế.t sớm, nhân vật bối cảnh thiết lập cũng không đủ hoàn thiện, rốt cuộc là nguyên thân và Cao công công có xích mích gì thì cô thật sự là tuyệt không rõ ràng lắm. Có điều cô cũng không để ý, dù sao Cao công công còn không phải là nhân vật nên tảng ở trong nguyên tác nữa.
Từ sau khi thánh chỉ được truyền xuống, mấy ngày kế tiếp, Hạ gia quân bắt đầu chính thức chuẩn bị chiến đấu.
Các tướng sĩ bận rộn thao luyện, hậu cân cũng bận tối mày tối mặt, lương khô, ngựa, vũ khí, doanh trướng các loại đều chuẩn bị đầy đủ. Đây là lần trải nghiệm về một trận chiến lớn thật sự kể từ sau khi Giang Đình xuyên không đến giờ.
Điều này khiến cho Giang Đình vừa hoang mang vừa thấy phấn khích, cô nóng lòng, không thể chờ đợi được muốn thử vũ khí thuốc s.ú.n.g do mình chế tạo sẽ có hiệu quả như thế nào.
Cuối cùng thư tuyên chiến được đưa đến biên thành sau ngày thứ mười, đại quân xuất phát.
Lần này Hạ gia quân có thể nói là toàn quân xuất động, trong doanh chỉ ở lại một phần năm người, toàn bộ đại doanh dường như bị sơ tán sạch sẽ. Mỗi tướng sĩ mang theo gánh nặng tiến về phía trước, đầu tiên là mang theo bánh khô ép đủ ăn mười ngày, cùng với vũ khí của mình, quân áo giữ ấm cùng với doanh trướng tạm thời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-336.html.]
Sau đó binh lính hậu cần sẽ vận chuyển lương thực và vật tư khác đến tiên tuyến.
Bởi vì chú Lương đã lớn tuổi, cho nên lần này người dẫn đầu đầu bếp doanh là Giang Đình và quản sự phòng bếp nhỏ, có hơn một trăm người và một trăm ba mươi mấy lính bếp. Mọi người cột đồ đạc ở trên xe bò, dùng vải bạt đậy kỹ, vội vàng đẩy xe bò đi theo phía sau đại quân.
Lần này xuất chinh, tất cả mọi người biết núi cao đường xa khó đi, vả lại rất có thể có đi không có về, vậy nên tâm trạng đều khá nặng nề. Nhưng không ai có ý định lùi bước, bởi vì tướng sĩ biên quan phân lớn đều sinh sống ở đây đời đời, tòng quân chính là vì bảo vệ quốc gia, thậm chí có vài người vốn là người dân của bốn trấn phía Bắc nữa. Lúc Bắc Nhung công hãm bốn trấn, người nhà của bọn họ c.h.ế.t dưới đồ đao của người Bắc Nhung, bọn họ có mối thù không đội trời chung.
Trận chiến này nhất định phải đánh, nhất định phải đánh ngay bây giờ, bỏ qua cơ hội này thì không biết bao giờ mới có thể có cơ hội lần sau nữa.
“Giang Đình, anh nói xem chúng ta có thể sống sót trở về hay không."
Đám người Tạ Ninh câm trong tay một thanh gỗ làm gậy chống, đi từng bước từng bước sâu trong tuyết cao ngang mắt cá chân.
Ngẩng đầu lên nhìn có thể thấy một đội ngũ thật dài giống như một con rồng dài uốn lượn mênh m.ô.n.g kéo dài vô bờ đi trong tuyết nhỏ đang rơi.
Nghe thấy Tạ Ninh hỏi như vậy, Chu Đông đi trước nói: "Nói mê sảng gì đấy, chắc chắn có thể rồi!"
Giang Đình lau tuyết châu trên chóp mũi, chắc chắn nói: "Có thể."
Những người khác cô không dám cam đoan, nhưng cô chắc chắn sẽ đưa những người bạn của mình về.
Tạ Ninh khịt mũi: "Tôi còn chưa về nhà đón Tết nữa, tôi học nhiều món thế vậy mà vẫn chưa làm cho bọn họ ăn."
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Đồng nói: “Tên nhóc nhà cậu bây giờ nấu nướng cũng khá lắm, về sau có cân nhắc lúc rời khỏi quân doanh mở quán ăn nhỏ hay không?”
"Hả? Tôi á, tôi được không?"
"Được chứt Lần trước tôi ăn thịt dê hành lá cậu làm, mùi vị không kém hơn Lưu quản sự bao nhiêu đâu."