Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 324

Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:45:42
Lượt xem: 22

"Năm trăm?!" Giang Đình bỗng nhiên đứng dậy: "Anh lặp lại lần nữa đi? Tôi xác nhận tôi không nghe lầm?”

Hạ Vân Sâm gật đầu: "Đúng vậy, cậu muốn ở lại doanh nào thì ở lại doanh đó, nhưng cậu làm nhiêu chuyện như thế thì công lao không thể bị mai một, theo lý nên để cho tướng sĩ toàn doanh đều nhận ra cậu, nhớ kỹ cậu, tôn trọng cậu."

Giang Đình cười rộ lên, chờ mong nói: "Nói như vậy còn có phần thưởng khác à?"

Trao giải thưởng gì cho cô chắc không phải làm cờ thưởng, biểu ngữ gì đó chứ?

Hạ Vân Sâm nhếch môi: "Cho nên... Tôi bổ nhiệm cậu làm tòng quân tư nhân được không?

Tòng quân tức là tham mưu, tòng quân tư nhân chính là mưu sĩ do Hạ Vân Sâm tự mình bỏ tiền nuôi dưỡng.

Giang Đình không ngờ Hạ Vân Sâm lại có ý định này.

Cái này nói trắng ra thì là: Anh bỏ tiên, cưng làm công cho anh đi.

Giang Đình không chớp mắt nhìn Hạ Vân Sâm. Hạ Vân Sâm mặt ngoài bình tính nhưng thật ra nội tâm hơi thấp thỏm.

Không bị từ chối đấy chứ... Dường như cô rất yêu tiên mà y không có ưu thế gì khác, chỉ có tiền hơi nhiều, xài hoài không hết.

Giang Đình ngẫm nghĩ một lát, phát hiện mình đã vô thức đồng ý làm rất nhiều chuyện. Ví dụ như thuốc súng, ví dụ như bánh khô ép, tiếp tục khai hoang đất hoang để trồng trọt trong năm tới, còn ví dụ như đưa cơm cho Hạ Vân Sâm, luận bàn võ nghệ với y...

Chờ một chút, từ khi nào mà cô ôm nhiều việc như vậy trên đầu mình thế?!

Ước mơ ban đầu của cô không phải là kiếm ăn rồi chờ c.h.ế.t sao?

Quả nhiên, cô không phải là người nhàn rỗi.

Bây giờ còn tòng quân gì nữa kìa, trâu của đội sản xuất cũng không mệt bằng cô!

Cô hơi cam chịu nói: Làm tòng quân thì có ích lợi gì?"

Hạ Vân Sâm âm thâm thở phào nhẹ nhõm, giải thích, còn mang theo vài phần dụ dỗ:

"Thứ nhất, sau này cậu có thể lãnh hai phần quân lương, một phần đảm nhiệm quản sự kho lúa, đây là triêu đình cho cậu. Một phần là tòng quân tư nhân của tôi, từ kho bạc riêng của tôi."

Giang Đình theo bản năng hỏi: "Ngài cho tôi bao nhiêu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-324.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Quản sự kho lúa mỗi tháng hai lượng quân lương, tiền thế chấp của cô mỗi tháng một lượng, có thế nào thì Hạ Vân Sâm cũng sẽ cho cô tám, mười lượng nhỉ.

Hạ Vân Sâm nói: "Mỗi tháng một trăm lượng?”

Con ngươi Giang Đình khiếp sợ: "Bao nhiêu cơ?”

"Thiếu à? Vậy hai...'

"Đủ! Đủ rồi, đủ rồi!" Giang Đình vội vàng ngăn y lại.

Con người cô vẫn rất thành thật, lấy bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu chuyện, có thêm tiên lương, cô sẽ cảm thấy gánh nặng tâm lý của mình rất nặng.

Vừa nghĩ tới mình sắp phất lên nhanh, Giang Đình cười híp mắt, thái độ đối với Hạ Vân Sâm cũng tốt hơn hai trăm phần trăm: "Ngài nói tiếp chỗ tốt thứ hai đi.'

Hạ Vân Sâm khẽ mỉm cười: "Thứ hai là cậu có thể bớt đi rất nhiều hạn chế, tự do đi lại trong quân doanh."

Trở thành tòng quân tư nhân của Chỉ huy sứ, địa vị trong quân doanh thậm chí còn cao hơn cả binh lính thân cận của Chỉ huy sứ nữa, từ đó về sau không ai dám xem nhẹ Giang Đình chỉ là một lính bếp. Như thế Giang Đình chẳng những có thể được các tướng sĩ tôn sùng, mà ý kiến cô đưa ra cũng có thể làm cho người ta tin phục hơn.

"Điều thứ ba là nếu cậu làm được nhiều chuyện, sau này thăng làm cố vấn quân sự của Hạ gia quân cũng không hẳn là không thể."

Trở thành cố vấn quân sự số một trong quân doanh, địa vị đó có thể không giống bình thường, thậm chí cũng có thể lưu danh sử sách.

Nói trắng ra Hạ Vân Sâm chính là cho Giang Đình ba hấp dẫn rất lớn: Có tiên, có quyền, có danh.

Giang Đình cười cười: "Ngài đang vẽ cho tôi cái bánh lớn đấy à?"

"Cái gì cơ?

"Không có gì. Uâầy, ngài cho tôi một trăm lượng bạc một tháng có phải nhiều quá rồi không, Tiêu Thừa bọn họ không phải một tháng chỉ bốn lượng sao?"

Hạ Vân Sâm nói: "Quân lương của binh lính thân cận là do ông nội tôi định ra khi đảm nhiệm Thần Uy đại tướng quân, còn của cậu là do tôi quy định."

Giang Đình ngây người, nhìn Hạ Vân Sâm hồi lâu, đột nhiên cười ha hả.

"Cậu... Cậu cười cái gì? Hạ Vân Sâm nhíu mày, bị cô cười đến cháy cả tai.

Giang Đình thật vất vả mới ngừng cười: "Tự nhiên tôi nhớ tới một ít chuyện buồn cười."

Vừa rôi Hạ Vân Sâm nói cậu là do tôi quy định, không hiểu sao lại có cảm giác cực kỳ "Sâm tổng tài bá đạo" buồn cười. Hạ Vân Sâm dời tâm mắt sang một bên, nói: "Tôi cho cậu một trăm lượng bạc một tháng là bởi vì chuyện cậu làm đáng giá."

Loading...