Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 323

Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:43:18
Lượt xem: 13

Hạ Vân Sâm càng nghe càng cảm thấy không đúng: "Khoan đã, sao toàn là củ cải vậy?"

Giang Đình nháy mắt mấy cái: 'Ơ, ngài nói muốn ăn củ cải khô đầu tiên mà, tôi tưởng ngài thích ăn củ cải chứ."

Hạ Vân Sâm bất đắc dĩ ngồi xuống, câm đũa lên: "Có lẽ vậy..."

Sau khi ăn xong, Hạ Vân Sâm hoài nghi ba giây có phải mình sắp biến thành củ cải hay không, lúc này mới nói: "Lần này tôi đi biên thành, chuyện cậu nói đã có kết luận bước đầu rồi."

"Đại tướng quân nói như thế nào?"

"Đại tướng quân cũng cảm thấy đây là cơ hội trời ban, đã viết mật thư ra roi thúc ngựa đưa về kinh thành, tôi tin là ít ngày nữa sẽ có kết quả." Giang Đình phấn khích nói: 'Lần này là chúng ta chủ động xuất kích, có khả năng đoạt lại bốn thị trấn phía Bắc bị bị Bắc Nhung chiếm lĩnh không?"

Hạ Vân Sâm trâm ngâm: "Có khả năng là được, cho nên bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị chiến đấu rồi."

Giang Đình đếm ngón tay: "Vậy phải chuẩn bị lương khô này, phải chuẩn bị ngựa này, còn cả vũ khí nữa... Đúng rồi, thuốc s.ú.n.g lần trước tôi nói với ngài, tôi cảm thấy có thể thử xeml"

Cô chỉ nhớ trong nguyên tác, Bắc Nhung và Đại Dĩnh quả thật đã đánh một trận vào đầu xuân năm nay, Đại Dĩnh suýt thắng, nhưng quá trình cụ thể thế nào thì cô không biết.

Nếu sớm muộn gì cũng phải đánh nhau, chi bằng chủ động xuất kích, chuẩn bị tốt mọi thứ, cố gắng hết sức giảm bớt tổn thất mới tốt nhất.

Hạ Vân Sâm dừng lại: "Thuốc s.ú.n.g theo như lời cậu nói rốt cuộc là vật gì?"

Giang Đình suy nghĩ một chút, chỉ vào chậu than nói: "Ngài đã thấy trong chậu than này có đôi khi sẽ nổ tung vài tia lửa chưa?"

Hạ Vân Sâm gật đầu.

"Thuốc s.ú.n.g có thể lý giải là phiên bản phóng đại của nó. Ngài cứ nghĩ xem, chỉ là một chút tia lửa nhỏ như vậy, nổ tung tung ở trên tay người đã có thể bị thưởng, bỏng, nếu nổ ở quy mô lớn thì sao? Hoàn toàn có thể nổ chết, nổ bị thương người, thậm chí có thể nổ gãy cầu, nổ sập tường thành."

Hai tay Giang Đình ở không trung khoa tay múa chân, làm bộ ôm một quả cầu, thoáng cái ném ra ngoài: "Thế chẳng phải nếu như lấy cái than củi lớn đang đốt ném với trong doanh trận của quân địch chẳng phải sẽ nổ tung, có thể sẽ có vô số tử thương phải không?!"Hạ Vân Sâm càng nghe càng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Giang Đình thay đổi mấy lần, thấp giọng nói: "Cái thứ mà cậu nói thật sự có tồn tại ở thế gian này sao, hay chỉ là tưởng tượng ra thôi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-323.html.]

Y hơi nheo mắt, trong lòng đang cân nhắc, yên lặng nhìn Giang Đình.

Nhưng thoáng chốc Giang Đình không quan tâm đến ý trong lời nói của y, theo theo bản năng nói: "Đương nhiên là thật sự có tôn tại rồi..."

Dứt lời, đột nhiên cô dừng lại, một cơn ớn lạnh từ phía sau dâng lên. Cô và Hạ Vân Sâm đối diện nhau, không ai nói gì.

Một lúc lâu sau, Giang Đình nhướng mày: "Ngài muốn nói gì?"

Vốn tưởng rằng Hạ Vân Sâm nhìn ra cái gì, nhưng sắc mặt của y lại như thường, nói: "Chỉ là cảm thấy thuốc s.ú.n.g cậu nói rất ghê gớm, tôi không tưởng tượng được nó làm ra sẽ như thế nào. Giang Đình nhẹ nhàng nở nụ cười, không dấu vết nói: 'À, lần sau làm cho, ngài xem."

Hạ Vân Sâm gật đầu: "Ừ”"

Y có thể rõ ràng cảm giác được Giang Đình không hề giống với lúc trước, không còn giới hạn bản thân trong thế giới nhỏ bé của lính bếp nữa, cô có bộ não siêu việt, y nên cho cô cơ hội để tự do phát huy nó.

"Bánh khô ép, thuốc súng...' Hạ Vân Sâm thì thào, đột nhiên nói: “Giang Đình, cậu có muốn rời khỏi lính bếp doanh không?”

Giang Đình nghe vậy sửng sốt, quyết đoán nói: "Không muốn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô nhướng mày nhìn y: "Không phải là ngài thấy tôi cái này cũng biết cái kia cũng biết, cảm thấy tôi đốt lửa trại thật đáng tiếc, cho nên muốn kéo tôi ra ngoài để có thể nghiền ép sao? Tôi nói với ngài này, như vậy là không được đâu đấy."

Cô có những ý tưởng mới mẻ muốn chủ động thực hiện là một chuyện, bị người khác ép đi làm lại là một chuyện khác.

Cô cũng không muốn rời khỏi lính bếp doanh.

Ánh mắt Hạ Vân Sâm chân thành nói: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy cậu vì Hạ gia quân hết lòng hết sức như vậy, xứng đáng được khen thưởng."

Giang Đình nghe vậy thái độ trong nháy mắt thay đổi 180 độ, cười nói: "Khen thưởng cái gì thế? Bạc à? Ngài muốn cho tôi tiên sao? Bao nhiêu thế?"

Hạ Vân Sâm bị cô chọc cười: "Như vậy đi, chỉ cân cậu làm ra thuốc súng, tiền của căn nhà kia không cần trả nữa, tôi sẽ thưởng cho cậu năm trăm lượng khác, thấy thế nào?”

Loading...