Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 317

Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:43:07
Lượt xem: 16

Trong nguyên tác, sang năm Hạ Vân Sâm sẽ c.h.ế.t trận, Hạ gia quân sẽ bị diệt sạch nhưng bây giờ cô không muốn chuyện này sẽ xảy ra thật.

Chẳng lẽ cô thật sự bắt đầu đồng tình với nhân vật hư cấu trong quyển tiểu thuyết này sao?

Cô nhìn Hạ Vân Sâm trước mắt, rồi lại cảm thấy tất cả đều tồn tại rất chân thật.

Hạ Vân Sâm lại nghĩ, lúc ban đầu y cũng không hiểu bạn bè trong miệng Giang Đình đến cùng quan trọng cỡ nào, y chỉ định nghĩa là người có quan hệ khá tốt mà thôi.

Khi Giang Đình nói bọn họ là bạn tốt, y không cho là đúng.

Lúc trước y thích Giang Đình, cũng là vì bị tính cách của cô, trí tuệ của cô, sự độc đáo của cô hấp dẫn, song chưa từng nghĩ Giang Đình muốn cái gì.

Giang Đình nói hai người bọn họ không thích hợp.

Bây giờ y mới từ từ ngộ ra được, thân phận bạn bè này đối với Giang Đình mà nói trân quý đến nhường nào.

Thứ Giang Đình mong muốn, hoặc là nói cô cảm thấy thích hợp ở bên cạnh là người sóng vai mà đi, là người có thể làm bạn với cô đối mặt với tất cả.

Cô cân một người bạn, chứ không phải một "người tình" chỉ khiến cô đau đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tình cảm của y quá vội vàng, cho nên khiến Giang Đình rút lui.

Nghĩ tới đây, Hạ Vân Sâm nói: "Được, ngày mai tôi sẽ cùng mọi người xuống ruộng.

Y đứng lên, bước từ phía sau bàn sách ra, trong ánh mắt cảnh giác của Giang Đình, y vươn hai tay khoác lên vai cô, giống như đối xử với đồng bào, vỗ vỗ vai cô, chỉnh lại áo mũ cho cô.

"Đây là vấn đề của toàn quân, chúng †a cùng nhau đối mặt."

"Hả..."

Hạ Vân Sâm lui ra sau vài bước, khoát tay: "Trở vê nghỉ ngơi cho tốt đi."

Giang Đình mờ mịt rời khỏi doanh trướng Chỉ huy sứ, nghĩ thâm Hạ Vân Sâm lại nổi điên gì thế nhỉ? Cảm xúc của người này sao lại lúc này lúc nọ, mấy ngày hôm trước còn dọa muốn c.h.ế.t muốn sống trước mặt cô, sao hôm nay cứ giống như một cán bộ kỳ cựu khích lệ cấp dưới vậy chứ?

Cô bước nhanh trở vê lính bếp doanh, chỉ thấy hai người Tạ Ninh và Tần Quyết đang cầm xẻng cực khổ xúc tuyết. Bọn họ đã mười ngày không trở về, doanh trướng suýt chút nữa đã bị tuyết chôn vùi rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-317.html.]

Lính bếp ở lại không nhiều lắm, chỉ có thể bảo vệ tốt phòng bếp lớn, phòng bếp nhỏ và kho lúa với mấy con đường lớn thôi, tuyết rơi đầy trời, chưa đến một ngày đã phủ rất dày rồi.

Giang Đình hoảng sợ, bước từng bước đi tới: "Úi, ghê vậy cơ à."

Tạ Ninh xoa xoa tay: “Qua đây, mau phụ một tay đi. Phù, mệt c.h.ế.t tôi rồi."

Giang Đình cũng đi tìm cái xẻng để đào, sức cô mạnh, khỏe đến mức xúc tuyết lên giống như động cơ vĩnh viễn, xúc ào ào, còn nhanh hơn hai người Tạ Ninh với Tần Quyết cộng lại nữa.

Tạ Ninh nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Giang Đình, Chỉ huy sứ đại nhân bảo anh đi làm gì vậy?"

Giang Đình nói đơn giản chuyện giữ ấm cho hoa màu ra.

"Hả, cái rét lạnh vào xuân có thật à? Sao nghe sợ thế, tôi nghe anh Đông bảo năm đó đông c.h.ế.t rất nhiều người và súc vật đấy."

Giang Đình nói: 'Không sao, chúng ta đủ củi và lương thực, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Nói tới đây, cô không nhịn được nhìn về phía Tần Quyết nói: "Với anh Tần Quyết này, bây giờ chúng ta đã ở phía Nam núi Mạc Kim, mà còn có thể lạnh như vậy... Vậy người Bắc Nhung với người Hồi Hộc, bọn họ phải làm sao bây giờ?"

Tần Quyết nghe vậy tay dừng lại, làm như không có việc gì nói: "Bọn họ đời đời sinh hoạt ở phương bắc, đương nhiên sẽ chống lạnh hơn mình rồi."

Tạ Ninh kêu lên: "Mặc kệ bọn họ, c.h.ế.t cóng cho đáng đời, tốt nhất là tất cả người Bắc Nhung đều c.h.ế.t cóng đi! Người Hồi Hộc cũng không phải thứ tốt lành gì, mặt ngoài hòa thân với chúng ta, sau lưng lén lút lẻn vào, tóm lại không phải là người quang minh lỗi lạc gì cải"

Sắc mặt Tần Quyết có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Kiểu thiên tai này, sống hay c.h.ế.t đều là mệnh số, không có biện pháp."

Giang Đình nhíu mày, bất thình lình nói: "Dứt khoát nhân cơ hội này, tấn công Hồi Hộc đi, phế bỏ triều đình, dứt khoát thiết lập quận huyện, để triều đình phái người đi quản lý. Nói không chừng dân chúng Hồi Hộc còn sống tốt hơn lúc trước nữa.'

Tần Quyết đang uống nước, nghe vậy thì bị sặc ngay, vô cùng ngạc nhiên nhìn cô.

Tạ Ninh khoa trương nói: "Ôi Đình Đình! Anh nói rất có lý! Là một đại tướng quân"

Giang Đình nhìn Tần Quyết nói: "Anh Tần Quyết, anh cảm thấy thế nào?”

Tần Quyết lông mi khẽ run, trấn định nói: "Ừm, suy nghĩ rất lớn gan nhưng không phải không có lý."

Giang Đình cười cười: Vậy hôm khác tôi sẽ nói chuyện này với Chỉ huy sứ, anh ấy sẽ suy nghĩ thêm."

Loading...