Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 312

Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:42:59
Lượt xem: 18

Nói xong, anh ta cởi áo khoác của mình, dang rộng vòng tay: "Đến đây đi, Ngô bách hộ, ngủ cùng với tôi không?”

Ngoài những người ở lại canh gác nửa đêm, những tướng sĩ khác cũng bắt đầu tìm người ngủ cùng, thậm chí còn có ba bốn người chen chúc với nhau.

Hai mắt Tạ Ninh sáng lên, ôm chặt Giang Đình: "Đình Đình, tôi muốn ngủ với anh."

Anh ta liếc nhìn Tân Quyết đang ngồi một mình: "Tần Quyết cũng tới đây đi, ba người chúng ta ngủ cùng nhau."

Chu Đông đi tới: "Còn tôi thì sao?”

"Anh Đông, anh có thể tìm lính bếp khác."

Chu Đông nói: "Bọn họ đều tạo nhóm xong rồi!"

Nhưng Tần Quyết lại cười nói: "Không cần, tôi gác nửa đêm trước."

Lúc này, Hạ Vân Sâm bước tới không nói một lời, lặng lẽ nhìn họ.

Không biết vì sao, Giang Đình cảm thấy y đứng đó một mình khá đáng thương, dù sao đám người Tiêu Thừa cũng không có ai có can đảm đến cùng Chỉ huy sứ sưởi ấm.

Cô cười mỉa mai nói: "Vậy... Bốn người chúng ta ngủ cùng nhau à?”

Tiêu Thừa đi tới nói: 'Chu Đông đi cùng tôi đi."

Kết quả lại Giang Đình, Tạ Ninh và Hạ Vân Sâm tổ đội ba người.

Bọn họ lau sạch mặt đất, trải lên một đống quần áo, rồi dựa vào xe bò, ba người rúc vào nhau.

Giang Đình bên trái Tạ Ninh, bên phải là Hạ Vân Sâm, hai người mặc áo khoác lông xù, cô có chút hối hận nói: "Hây, sớm biết vậy đã đem cả tủ da lông đi rồi."

Tạ Ninh nói: "Đừng nhắc nữa, nhắc tới là tôi lại lạnh hơn.”

Anh ta di chuyển mông, tiến lại gân Giang Đình, còn ôm lấy cánh tay Giang Đình.

Hạ Vân Sâm liếc nhìn anh ta, cũng lặng lẽ di chuyển.

Giang Đình giấy giụa nói: "Tôi sắp bị hai người chẹt c.h.ế.t rồi.

"Hê hê, ấm quá đi mất." Tạ Ninh rúc vào cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Đình không còn cách nào khác đành đưa tay vỗ nhẹ vào chân Hạ Vân Sâm, muốn bảo y dịch qua chút, ai ngờ cô lại ngạc nhiên nói: "Sao anh lại ấm áp như vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-312.html.]

Khoé môi Hạ Vân Sâm cong lên: "Thể chất không giống nhau." Thật ra y đã dùng nội lực để tăng nhiệt độ của chính mình.

(Hạ Vân Sâm: Từ giờ hãy gọi tôi là Sâm tâm cơ))

Giang Đình có chút bất đắc dĩ rút tay lại, trong lòng cảnh cáo chính mình, cho dù Hạ Vân Sâm có ấm áp đến đâu, cô cũng giữ vững tâm, tuyệt đối không lộn xôn.

Ba người cứ như vậy dựa ngôi rồi ngủ thiếp đi, cũng không có ai gọi họ dậy canh chừng.

Sáng sớm hôm sau, Giang Đình mơ màng mở mắt ra, cảm thấy cổ mình sắp gãy đến nơi rồi.

Thứ nhất là vì cô đang ngồi dựa, gáy cảm thấy không thoải mái, thứ hai là vì trên vai cô có hai cái đầu nặng trĩu đang dựa vào.

Tạ Ninh nép vào cổ cô thì thôi đi, sao cả Hạ Vân Sâm cũng nửa dựa vào trong n.g.ự.c cô vậy hả? Đầu y tựa vào vai cô, cơ thể nghiêng sang một bên.

Lúc này Giang Đình mới nhận ra rằng Hạ Vân Sâm đã đắp áo khoác của mình lên người cô, còn bản thân y chỉ đắp một góc nhỏ.

"Dậy cả đi." Giang Đình giơ hai tay lên, một trái một phải đẩy họ ra xa, xoa xoa cái cổ và lưng đau nhức.

May mà cô là TV màn hình phẳng đấy, nếu không sau cả một đêm sẽ bị ép thành Thái Bình Dương luôn quá.

Tạ Ninh còn chưa ngủ đủ giấc, ôm cánh tay Giang Đình hừ hừ, Hạ Vân Sâm mở mắt ra, đôi mắt nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo.

Có lẽ y cũng nhớ tới tư thế vừa rồi, có chút vô tội nhìn Giang Đình.

Bị một đôi mắt đẹp như vậy cộng thêm ánh mắt như vậy nhìn, Giang Đình thật sự là không oán hận được câu nào, tự sa ngã mà duỗi người nói: "Hai người các anh là con lười à.

Tạ Ninh nhắm mắt lại, nói: "Còn lười là con gì?"

"Là con chỉ thích ôm cây không bao giờ buông ra, giống như anh bây giờ vậy đó."

May mà nửa đêm tuyết đã ngừng rơi, đống lửa cũng đã tắt, mặc dù lúc nửa tỉnh nửa mê có lạnh run rẩy một chút nhưng không sao, hai thanh niên bên trái và bên phải quả thực là một nguồn toả hơi ấm tốt.

Các tướng sĩ cũng lần lượt tỉnh dậy, mỉm cười như thể đã sống sót sau thảm họa.

Họ đi kiếm củi nhóm lửa, nướng chút đồ ăn cho no bụng rồi thu dọn hành lý chuẩn bị trở về quân doanh càng sớm càng tốt.

Những người có kinh nghiệm cho rằng, chưa biết khi nào đợt tuyết dày này lại rơi, nếu đợt rét tháng ba thực sự đến sớm và kéo dài thì rất có thể sẽ là một trận thiên tai.

Đám người Giang Đình cho bò và ngựa uống một ít nước, ném đồ đạc lên, đoàn người căn cứ theo bản đồ, nhanh chóng đi vê hướng doanh trại Hạ gia.

Cũng may hôm qua bọn họ chạy đến sườn núi này kịp thời, nếu không sẽ dễ dàng lạc đường không biết mình đang ở đâu.

(Giang Đình: Nam sắc hại quá hại mà!)

Loading...